CÁI KẾT ĐẮNG - Trang 162

“Tôi đã nghe rất nhiều về các anh,” Mary nói, rõ ràng ám chỉ cả hai.

“Cảnh sát, đúng không? Tôi không quan tâm mọi người nói gì, tôi nghĩ các
anh đang làm một công việc cao quý. Cao quý. Từ đó không hợp với tôi.
Anh có thể bị ăn một dao hoặc lãnh một viên đạn xuyên qua người bất kỳ
lúc nào.”

“Chúng tôi không quen với việc được khen ngợi nhiều đến thế đâu,”

Wexford nói. “Gậy, bọn tôi thường hay ăn chứ đạn thì không. Dù sao thì,
cũng chẳng phải thường xuyên.”

Bà ta đặt tay lên cánh tay anh và cười tươi. Bà ta là một phụ nữ da đen

rất đầy đặn ở độ tuổi tứ tuần, mặc một chiếc váy đỏ tươi thêu những bông
hoa trắng và đen lớn; nụ cười của bà ta giống trong một quảng cáo nha khoa
thẩm mỹ. “Tôi chỉ đang giúp Syl đi chợ. ‘Tôi không cần bà, Mary ạ. Tôi có
xe mà’, Sylvia đã nói vậy nhưng tôi lại nói, ‘Vậy cô có thể lái xe vào siêu
thị à? Cô nó thể mang nó vào trong thang máy của Marks & Sparks à?’.”

Giọng lạnh lùng, Sylvia (chưa bao giờ bị gọi là Syl) nói, “Mary rất tốt

bụng.”

“Và đừng nghĩ đó chỉ là vì Naomi yêu cầu tôi. Đây là vinh hạnh của tôi,

cô phải biết điều đó.”

Wexford và Burden nói tạm biệt và rằng họ rất vui được gặp bà ta. “Giờ

đến chỗ Sandra Warner chứ?” Burden nói.

“Mike, tôi nghĩ chúng ta sẽ bảo bà ta và Prinsip tới trụ sở. Tôi không thể

chịu nổi chỗ của Sandra và chồng bà ta. Nhất là sau khi đã ăn sáng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.