CÁI KẾT ĐẮNG - Trang 200

giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt cô ta và đọng lại ở đó, không rơi
xuống.

Dora hít một hơi thật mạnh, “Chốt lại là, anh còn muốn biết gì nữa

không? Anh đã quá quen với việc thẩm vấn, đến nỗi anh làm thế ở bất cứ
chỗ nào anh tới.”

Anh nặn ra một nụ cười. “Tôi xin lỗi mọi người. Tôi sẽ im miệng lại.

Chúng ta có thể dùng bữa chưa, Sylvia? Bố không thể chịu được việc phải
ngửi cái mùi quyến rũ này thêm nữa đâu.”

***

Khi họ tiến vào tòa nhà ngân hàng cũ lúc chín giờ sáng ngày hôm sau,

Ross Samphire đang ở đó một mình.

“Rick sẽ đến muộn một chút,” Ross nói.
Anh ta đang leo lên cái thang nhôm hình chữ A, gắn những đường gờ

vào tâm của bông hồng trên trần nhà.

“Anh ta sẽ không bỏ chạy khi nhìn thấy tôi, phải không?” Burden lạnh

nhạt nói. “Tôi không muốn phải đuổi theo anh ta dọc cái phố High Street
này lần nữa đâu.”

“Tôi có thể đảm bảo cậu ta sẽ không bỏ chạy nữa đâu. Cứ để đó cho tôi.

Cậu ta sẽ đến đây bây giờ đấy.”

Giấc ngủ đêm qua không làm cho diện mạo của Rick Samphire khá

khẩm hơn. Lần đầu thấy họ ở cùng nhau, Wexford thấy ngạc nhiên về việc
hai người này có thể là anh em sinh đôi. Nhìn họ đứng cạnh nhau - Ross
xuống thang, mỉm cười và nói, “Chào Rick. Cậu thế nào?” - họ trông giống
những nhân vật trong loạt quảng cáo “trước” và “sau.”

Anh ta đã nói câu dài nhất từ trước đến giờ mà họ nghe được. “Nếu phải

hầu chuyện hai vị, tôi muốn nói trước sự chứng kiến của anh trai tôi và tôi
không muốn đi đến bất cứ đâu anh trai tôi không nghe được tôi nói gì và cả
hai vị nói cái gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.