biết thế giới này có hàng vạn chiếc áo lông cừu có mũ trùm đầu, đặc biệt là
thời buổi này, nhưng thực sự tôi nghĩ chúng ta không nên bỏ qua.”
“Chắc chắn rồi,” Wexford nói. “Về căn hộ của Fry, tôi nghĩ họ đang điều
hành một nhà chứa. Dĩ nhiên, đó không phải là phạm tội, nếu như căn nhà
đó không có hơn một người phụ nữ; thì nó không phải là nhà chứa.”
“Gì cơ, ý anh là một cặp đôi thuê chỗ đó trong một tối hoặc một đêm?”
“Một đêm dài, tôi nghĩ vậy. Cô bạn gái nói rằng họ sẽ ra ngoài, để chỗ
đó bỏ không, và nháy mắt với anh. Với anh, không phải với tôi. Có thể cô ta
nghĩ anh có khả năng là một khách hàng. Liệu cái nháy mắt đó có ý nghĩa
gì nữa?”
***
Giống như bao người khác tại Kingsmarkham và trong những ngôi làng,
Burden đã thấy hình ảnh của Tòa thị chính Pomfret trên tạp chí Thời báo
Chủ nhật. Con người trong ảnh thường trông tệ hơn thực tế (béo hơn, già
hơn, lùn hơn) trong khi tòa nhà lại đẹp hơn. Lái xe tới cửa trước tòa nhà
theo phong cách kiến trúc Palladio, Burden để ý rằng điều đó không đúng
với trường hợp này. Trong ảnh đã trông rất ấn tượng; thực tế lại càng hoành
tráng. Không thể giải thích được, vào ban ngày thì sáng sủa và đầy nắng,
bầu trời xanh thẳm và ngôi nhà của Norman Arlen nổi bật lên như thể nó là
một cung điện tại Ý hay một biệt thự trước thời Nội chiến ở Deep South.
Hai cầu thang có lan can dẫn lên mặt tiền, tụ lại tại cửa chính có mái. Nghệ
thuật tạc tượng của tòa nhà làm anh nhớ đến bức phù điêu của Parthenon
anh từng nhìn thấy một lần khi đi du lịch. Anh tự nhủ với bản thân rằng một
gã đàn ông có thể tươi cười bên ngoài nhưng thật ra lại là kẻ độc ác (như
Wexford đã nói) vậy thì anh ta cũng có thể sở hữu một trong những căn hộ
lộng lẫy nhất nước Anh nhưng thực tế là một kẻ lừa đảo.
Anh đã sống trong khu vực này suốt cả cuộc đời, dĩ nhiên anh từng nhìn
thấy ngôi nhà này trước đây. Anh đã thấy nó từ khi một nam tước già sống
ở đó, từ khi nó còn là ngôi nhà xám tồi tàn trên vùng đất cằn cỗi hoang vu.