CÁI KẾT ĐẮNG - Trang 93

“Nếu ông muốn biết, đi mà hỏi chị ấy. Tôi sẽ không kể gì về chị mình.

Và tôi phải đến trường - bây giờ.”

Khi họ đi ra xe, sức nóng đã bắt đầu lan tỏa, nhiệt độ chắc chắn sẽ tăng

lên, không khí vẫn yên bình, những chiếc lá cây trên vỉa hè rung rinh. Thời
gian ban đêm không đủ dài hoặc không khí ban đêm không đủ ẩm để chúng
hồi sinh được.

Hannah hỏi tiếp, “Tại sao chị cô và Amber đến Frankfurt?”
“Đừng hỏi tôi. Có thể đó là một chuyến bay giá rẻ hoặc cái gì đó.”
“Cô nghĩ chị cô hiện đang ở đâu, Lara?”
“Bỏ đi cùng ai đó chị ấy đã gặp và rời xa Keith, tôi hy vọng thế.”
“Suy nghĩ một cách nghiêm túc,” Wexford nói, “cô có nghĩ cô ta sẽ làm

thế và không liên lạc gì với cô hay mẹ cô không?”

“Chúng ta đến nơi rồi. Đây là trường tôi.” Lara ra khỏi xe, Wexford lưu

ý, theo cái cách mà phụ nữ hiếm khi thể hiện vào thời đại này nhưng lại rất
quý phái. Hai đầu gối cô ta ép sát vào nhau, hai chân đưa ra khỏi chỗ ngồi,
đặt xuống đất và đứng dậy, tất cả mọi chuyển động đều duyên dáng. “Nghe
này, có thể chị ấy sẽ làm vậy. Ý tôi là, chị ấy không hề nói với tôi về một gã
khác nhưng đó là cách chị ấy quen Keith. Chị ấy đang gặp gỡ một gã tử tế
và điển trai nữa, wow, giống như Jude Law vậy và rồi đến một ngày, chị
ấy... chà, biến mất. Hóa ra, ồ, bốn hoặc năm ngày sau đó đều có Keith theo
sau. Chị ấy nghỉ làm một tuần và tự đến Brighton để tìm kiếm anh ta và
đem anh ta về. Đó là chuyện từ ba năm về trước.”

Họ nhìn cô gái bước vào tòa nhà qua các bậc tam cấp, một tuýp con gái

thừa tự tin để biết mình đang đi đâu và làm cách nào để đến đó.

“Giờ thì chúng ta bắt đầu tìm kiếm chị cô ta thôi,” Wexford nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.