CÁI KẾT ĐẮNG - Trang 94

12

B

al cực kỳ sẵn lòng đi cùng Hannah. Dĩ nhiên, nói một cách chính xác,

anh phải đi nếu cô bảo anh đi, nhưng cô đã nhận ra vẻ nhiệt tình thật sự khi
cô nhìn anh. Anh không đi cùng cô vì nhiệm vụ công việc mà bởi anh thích
bầu bạn cùng cô và - cô rất đẹp, đây là điều chắc chắn - nhìn cô rất gợi cảm.
Chà, cô thật sự xinh đẹp, không khó khăn gì để nói với bản thân mình, khi
cô bước vào nhà vệ sinh dành cho nhân viên nữ, chải mái tóc dài, xịt một
chút Chanel Chance và tô son bóng. Như những gì phần lớn đàn ông đã nói
với cô, cô thực sự vô cùng ưa nhìn. Hơn nữa, cô thuộc tuýp người mà Bal
có lẽ kỳ vọng đến mức ngưỡng mộ. Với làn da ô liu, đôi mắt nâu tối sẫm và
mái tóc màu hạt dẻ đậm, người ta có thể nhầm cô với một phụ nữ gốc Ấn -
ừm, miền Bắc Ấn xa xôi. Và giờ, Hannah thì thầm với chính mình rằng đó
gần như là phân biệt chủng tộc.

Cô nhón chân đi qua phòng hội nghị khi Wexford đang bận ứng phó với

giới truyền thông. Không còn đường khác để ra ngoài. Lời kêu gọi của anh
đang được truyền hình trực tiếp trên bản tin địa phương lúc sáu giờ ba
mươi. Cô nghe anh nói, “Megan Bartlow đã mất tích hơn bốn mươi tám
tiếng. Chúng tôi đang rất lo cho sự an nguy của cô ta. Nếu có ai biết….”

Nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại phía sau, Hannah đi ra ngoài, để lọt vào

ánh sáng lung linh, rực rỡ của một buổi tối nóng nực khác và thấy Baljinder
Bhattacharya đang ngồi đợi mình sau vô lăng. Ngay khi nhìn thấy cô, anh
bước ra khỏi ghế lái, vòng qua và mở cửa bên ghế hành khách cho cô. Nếu
chúng ta không phải làm vụ này, cô nghĩ, chúng ta có thể đi đâu đó ăn uống,
không phải ở Brimhurst Prideaux đẫm máu, mà có thể ngồi dưới ánh trăng -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.