CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 126

Sau đó, Ngan được Gà Thiến chiều chuộng, kiếm mồi cho ăn rất

nhiều. Chẳng bao lâu, mình Ngan lại mọc đủ lông, nhưng lông cứ nham
nhở

trắng đen như ta thường thấy ở loài Ngan bây giờ.

Đến một ngày kia, Gà Thiến dành dụm cho Ngan được hai túi giun

khô, năm bao bột ốc (toàn những món ăn rất sang của loài gà vịt), Gà đem
đến trước mặt Ngan mà nói:

- Bây giờ ta với chú tạm chia tay. Chú tự đi lập lấy thân, rồi ngày về sẽ

sum họp cùng ta. Để có một chút làm tin, ta tặng chú cái lông đuôi này; chú
giữ lấy làm kỷ niệm, luôn nhớ đến ta mà dốc lòng rèn luyện thành tài.

Ngan ta cảm động quá, ngậm lấy cái lông đuôi của Gà, ngọng cả lưỡi

không nói lên lời. Ngan vác bao vác túi lên vai, quay phắt đi, rảo bước,
nhất định không ngoái cổ lại nhìn “nàng”, để tỏ ra là mình cứng cỏi.

Đi được hai ngày hai đêm, một buổi sáng kia Ngan tới trước gốc cây

xoan cao vút, trên cành có một đôi chim gáy đang “cục cù… cục cù…”.
Ngan ngồi nghỉ, giở túi giun khô ra ăn, kính cẩn đặt nhẹ nhàng cái lông
đuôi “công chúa” xuống cỏ, vừa ăn vừa nhìn lên đôi chim. Bất giác Ngan
nhớ nàng “công chúa” vô cùng – xin nhắc lại bạn đọc: “công chúa” của
Ngan tức là Gà Thiến vậy. Ngan không thể kìm lòng, bèn lim dim mắt ứng
khẩu đọc mấy câu thơ. Bỗng nhiên con chim mái bay vút đi như chạy trốn,
chỉ còn chim trống đậu lại ở cành xoan. Thì ra phần vì giọng ngâm của
Ngan khàn khàn dễ sợ quá, phần vì lời thơ cọc cạch khó nghe, nên đôi chim
ấy đã không thể gần nhau nữa vậy.

Ngan ngửa cổ hỏi chim:

- Chẳng hay công tử thấy tài thơ của ta ra sao? Chim đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.