CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 127

- Tôi vốn không am hiểu về thơ, tôi chỉ là kẻ ngày ngày bay lượn; cuối

biển chân trời, nơi nào tôi cũng đến…

Ngan vỗ cánh cả cười:

- Ha ha! Vậy thì ta sẽ nhờ công tử mang đến tặng Nàng một móng

chân ta, để Nàng biết cho ta tấm lòng son sắt.

Nói đoạn, Ngan cặp mỏ nhổ phắt ngay móng chân giữa bên phải, máu

tuôn ra đầm đìa. Kẻ si tình ấy đau quá, nằm giãy đành đạch, kêu khóc rầm
trời. Chim gáy vội vàng bay xuống, kiếm lá rịt cho. Chim hỏi han đầu đuôi
câu chuyện. Ngan ta nước mắt ròng ròng (vì đau quá), sự tình như thế như
thế thuật lại ngọn ngành. Chim Gáy cảm động thấy con người có tình thắm
thiết, lại có chí như vậy, vội kiếm lời an ủi:

- Tôi sẽ giúp tráng sĩ mang cái móng chân này tới cho Công chúa. Tiếc

rằng tôi tài hèn sức mọn, không có nghề gì giỏi để bày cho tráng sĩ theo, chỉ
thạo mỗi một môn bay lượn, nếu tráng sĩ không chê là kém, tôi sẽ chỉ bảo
cho.

Ngan nín khóc nghĩ bụng:

“Ta nhất định sẽ lợi dụng anh chàng chim sốt sắng này để học cái nghề

bay bổng. Hừ, cái lũ ngỗng, vịt, gà mọi rợ kia ơi! Chúng bay muôn đời là

loài trần tục, sống lẹt đẹt ở sát mặt đất, còn ta đây sắp sửa là thiên thần

mọc cánh bay cao. Biết đâu ta chẳng lên tới mặt trăng đánh bạn với chị
Hằng!”

Sau đó, Ngan quay sang nói với chim Gáy:

- Cám ơn công tử, ta chính tên là Hiệp sĩ áo đen. Ta vốn có tài bay rất

giỏi, vượt năm châu bốn biển cánh không chồn. Nhưng cách đây hai mươi
ba năm (3), để giải nguy cho một nữ chúa gặp nạn, ta đã giao chiến với con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.