CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 129

Nói đoạn, Ngan từ biệt Chim Gáy để đi ngao du phương khác, nghĩ

bụng: “Nghề bay này học đau mình đau mẩy quá, tội gì theo đuổi cho khổ
thân!”. Chim Gáy dọn tiễn Hiệp sĩ một bữa tiệc linh đình. Hiệp sĩ ăn uống
không hề khách khí, lại lấy trộm vài đôi bát đĩa giấu trong cánh “để làm kỷ
niệm”.

3. ĐI THĂM HOÀNG TỬ THỨ SÁU CON VUA THỦY TỀ

Đi tới một cái hồ rộng bát ngát thì Ngan hết lương ăn; giun khô, bột ốc

của Gà Thiến cho, đã chén sạch cả. Ngan phải mò xuống ven hồ kiếm con
tôm cái hến. Lặn lội bì bõm mãi, chỉ vớ được mấy con xin cơm, con niềng
niễng, ăn chẳng ra sao. Phần vì mỏi mệt, phần ngại ướt mình, Ngan trèo lên
bờ lim dim mắt nằm ngủ thiu thiu. Bỗng đâu Ngan thấy có ai đè xấn lên

lưng. Thì ra bác Cốc quê ở ven hồ, nom Ngan xù xì lấm bẩn, bác ngỡ

là tảng đá, bác đã đậu xuống lưng Ngan, giang cánh ra phơi nắng.

Ngan giật mình tỉnh dậy, run như cầy sấy, miệng lắp bắp kêu van:

- Muôn lạy tướng công! Ngàn lạy tướng công! Kẻ hèn mọn này không

biết đây là nơi nghỉ mát của tướng công, nên đã trót giẫm đôi chân phàm
tục lên thảm cỏ xanh thơm của ngài…

Bác Cốc vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, bước từ trên lưng Ngan

xuống phân trần:

- Khốn khổ, nào tôi có phải là công là phượng gì! Tên tôi là Cốc, sống

bằng nghề lặn lội kiếm tôm kiếm cá ở hồ này. Vậy thế bác là ai, sao lại đến
đây nằm như hòn đá thế?

Ngan ta mở to mắt, nhìn từ đầu đến chân cái thân hình đen trùi trũi của

Cốc, bèn đổi giọng nạt nộ ngay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.