CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 128

sư tử ở núi Kỳ Cùng (4) trên đất Lạng Sơn, và sư tử đã cắn ta gãy cánh. Do
vậy, đã mấy chục năm ta mất thói quen bay lượn. Nay công tử nhắc lại cho
ta, chắc là ta nhớ được ngay nghề cũ.

-----

(3) Ngày đó chắc là Ngan chưa ra đời.

(4) Đây lại là tên một con sông.

Chim Gáy nghe chiến công lừng lẫy của Ngan như thế, càng thêm

mến phục, có bao nhiêu ngón bay đem ra chỉ bảo hết để giúp chàng Hiệp sĩ
áo đen. Hiệp sĩ đã trót nói khoác, lại vốn có thói giấu dốt ít ai bì, nên học
chưa xong mấy động tác chính đã vội la to lên:

- Khoan! Khoan! Công tử! Ta muốn bay thi với công tử một phen,

xem ai lên tới ngọn xoan kia trước. Nhưng để tỏ ra là có thực tài, xin công
tử cùng ta đứng ở mô đất này, cùng nhắm mắt cả lại, khi nào nghe ta hô
“khởi sự” thì bắt đầu bay.

Chim Gáy cả tin, làm đúng như lời Ngan bảo, đứng trên mô đất, nhắm

hai mắt lại. Còn Ngan thì không những không nhắm mắt, lại len lén trèn lên
ngọn đống rạ gần đó, rắp tâm lập mẹo thắng Chim Gáy phen này. Đứng sẵn
trên đống rạ cao, nghển cổ, kiễng chân, giang hai cánh chuẩn bị bay, Ngan
mới hô lên: “Khởi sự!”.

Vút một cái, Chim Gáy nhắm mắt bay vọt lên ngọn xoan. Ngan ta to

đầu, nặng bụng, vỗ cánh phạch phạch loạng choạng bay lên được một tí, rồi
rơi bịch xuống hòn đá tảng bên đường. Chim Gáy vội vàng lướt xuống đỡ
Ngan dậy. Ngan ta nhăn mặt cố nén đau, nói giọng thiểu não:

- Công tử ơi! Thật là muôn đời tôi còn nguyền rủa con sư tử ở núi Kỳ

Cùng! Nào ngờ mấy chục năm trời vết thương vẫn còn nhức buốt, không
sao cất cánh lên được!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.