CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 137

Ngan quay lại, thấy Ngỗng lực lưỡng quá, vội rối rít cảm ơn, kể lể, và

cuối cùng xun xoe tôn Ngỗng làm đại ca. Ngỗng phổng mũi nói:

- Được, chú em đã coi ta như anh, thì ta cũng vui lòng nhận vậy.

Nhưng liệu ta có thể giúp chú em được gì?

Ngan nói:

- Huynh có cặp giò rất khỏe, mà đệ thì đang muốn luyện thành tài.

Vậy nếu huynh dạy cho môn chạy dai sức, ắt là có ích cho đệ lắm.

Ngỗng Kều gật gật cái đầu trọc:

- Phải, phải. Kẻ nào chạy giỏi nghĩa là khi thắng khả dĩ tiến, khi bại

khả dĩ thoái. Như anh em ta đây rất cần cặp giò cho tốt. Vớ món nào kiếm
chác được, ta phóng tới như bay. Rủi gặp phải cơn đen, ta lại tẩu như ngựa
chạy. Có đúng thế không chú em?

Ngỗng và Ngan trò chuyện hồi lâu tâm đầu ý hợp quá, từ đó coi nhau

là anh em kết nghĩa.

5. MỘT CUỘC ĐUA TÀI HIẾM CÓ

Ngỗng Kều bắt Ngan vào khuôn khổ tập luyện khá khắt khe. Hai anh

em đóng “doanh trại” ngay ở bờ hồ.

Cứ mờ mờ sáng, đã thấy Ngỗng hô “ắc ê” cho Ngan bước đều rồi chạy

đều. Khi chạy nhanh, khi chạy chậm Ngan vã cả mồ hôi. Một lần Ngỗng hô
“gác đa vu” (nghiêm), Ngan nhìn Ngỗng mình trần trùng trục, cái đầu lại
ngấc ngáo như đầu rắn ráo. Ngan không chịu được bật lên cười, thế là
tướng công bị cấp trên bợp tai cho túi bụi. Nhưng Ngan tướng công vốn
giàu đức tính nhịn nhục, nên không hề tỏ ra một chút nào tự ái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.