Đó là với Ego này mà tính có thức được gắn buộc vào; Ego kiểm soát những
tiếp cận với tính vận động – đó là, với sự thải hồi những kích động vào trong
thế giới bên ngoài, nó là cơ quan não thức giám sát tất cả những tiến trình
tạo lập riêng của nó, và ban đêm nó đi ngủ, mặc dù ngay cả sau đó nó vẫn
hành xử sự kiểm duyệt trên những giấc mơ. Từ Ego này cũng tiến hành sự
đàn áp dồn nén nữa, bằng những phương tiện qua đó nó tìm để loại trừ
những khuynh hướng nhất định nào đó trong não thức, không chỉ đơn thuần
là từ hữu thức, nhưng cũng còn cả từ những hình thức khác thuộc về tính có
hiệu quả và tính hoạt động. Trong phân tích tâm lý, những khuynh hướng
này vốn đã bị chặn đóng, đứng đối lập với Ego, và phân tích tâm lý thì đối
mặt với nhiệm vụ loại bỏ những đề kháng vốn Ego trưng bày chống lại trong
liên quan chính nó với cái-bị-đàn áp. Bây giờ, chúng ta tìm thấy trong tiến
trình phân tích rằng, khi chúng ta đặt những nhiệm vụ nhất định nào đó
trước người bệnh, ông ta vướng vào những khó khăn, những liên kết [11]
của ông bị thất bại khi chúng đáng lẽ nên đi đến gần với cái bị dồn nén. Sau
đó chúng ta bảo với ông rằng ông bị một sức đề kháng chi phối, nhưng ông
là hoàn toàn không biết gì về sự kiện, và ngay cả khi ông có dự đoán từ
những cảm xúc khó chịu, không thoải mái, rằng có một đề kháng hiện làm
việc trong ông ta, ông ta không biết nó là gì, hoặc mô tả nó thế nào. Tuy
nhiên, vì có thể là không có câu hỏi ngoại trừ rằng sự đề kháng này xuất
phát từ Ego của ông ta và thuộc về nó, chúng ta tìm thấy chính chúng ta
trong một tình huống không lường trước. Chúng ta đã đi đến một gì đó trong
tự thân Ego vốn cũng là vô thức, vốn nó cư xử giống y như cái-bị-đàn áp -
nghĩa là, nó sản xuất những hiệu quả mạnh mẽ mà tự nó là không có ý thức,
và nó đòi hỏi việc làm đặc biệt trước khi nó có thể được làm thành là có ý
thức. Từ điểm nhìn này của thực hành phân tích tâm lý, hậu quả của khám
phá này là chúng ta bước lên bờ trong những mờ tối bất tận và những khó
khăn bất tận, nếu chúng ta giữ lấy những hình thức quen thuộc trong diễn tả
của chúng ta, và cố gắng, lấy thí dụ, để diễn dịch được chứng loạn thần kinh
từ một xung đột giữa hữu thức và vô thức . Chúng ta sẽ phải để thay thế cho
phản đề này bằng một phản đề khác, lấy từ thị kiến sâu sắc của chúng ta vào