CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 311

nhồi bông ôm đủ mọi thứ nhạc cụ trong tay. Thậm chí một trong những con
vật xinh xẻo giả dối ấy còn có cả một cái trống nữa; nom như nó biết chơi
trống và sắp sửa bắt đầu biểu diễn một bài độc tấu trống, trong khi tôi đây,
tôi có một con thiên nga mà không có trống, tôi có thể được cả ngàn hộp đồ
lắp ghép, nhưng một cál trống nhỏ nhoi thì không; tôi có bao tay để dùng
trong những đêm đông buốt rét, nhưng giữa hai bàn tay đi găng của tôi
chẳng có cái vật tròn tròn bằng kim loại, sơn mịn màng và lạnh giá để tôi có
thể mang ra ngoài đêm đông để làm ấm những trái tim lạnh giá của họ.

Oskar nghĩ thầm: Chắc Matzerath đã giấu cái trống. Hay là Gretchen

Scheffler (đến cùng với ông chồng chủ hiệu bánh mì để chuẩn bị con ngỗng
Nô-en cho chúng tôi) đã ngồi lên nó. Họ muốn được hài lòng thấy tôi hài
lòng với con thiên nga, hộp đồ xây dựng, những cuốn truyện tranh, trước
khi nhả ra vật báu chân chính. Tôi nhượng bộ; tôi lật giở những quyền tranh
truyện như điên, nhảy lên lưng con thiên nga và, cố dẹp nỗi ghê tởm mỗi
lúc một tăng, phi ít nhất là nửa tiếng. Bất chấp căn phòng nóng sực, tôi vẫn
chiều họ mặc thử áo chui đầu; đi thử giày với sự giúp đỡ của Gretchen
Scheffler. Trong khi đó vợ chồng nhà Greff đã đến, vì con ngỗng làm cho
sáu người ăn và sau khi chén con ngỗng nhồi quả khô do Matzerath chế
biến rất khéo, chuyển sang tráng miệng gồm mận và lê, tuyệt vọng đón
nhận một quyển truyện tranh nữa mà Greff bổ sung vào bốn quyển trước;
sau những xúp, ngỗng, bắp cải đỏ, khoai tây luộc, mận và lê, dưới cái hơi
hầm hập phả ra từ một cái bếp lò sứ có thừa hơi nóng, chúng tôi, kể cả
Oskar, cùng hát một bài thánh ca Nô-en và thêm một đoạn nữa, Hãy vui
mừng, và ôi cây thông nô-en, ôi cây thông nô-en, và xanh biết mấy tiếng
chuông của người, binh-boong binh-boong, năm này sang năm khác, và tôi
ớn với tất cả những trò này; ngoài kia chuông đã bắt bắt đầu vào cuộc, và
tôi muốn cái trống của tôi; cái ban kèn đồng nghiện rượu, mà dạo trước
Meyn tham gia, thổi đến rụng cả những nhũ băng ngoài cửa sổ... nhưng mà
tôi muốn cái trống của tôi, mà họ không đưa cho tôi, họ không chịu nôn nó
ra. Oskar: " Có!" Những người khác: "Không!" Thế là tôi hét, đã lâu lắm tôi
không hét, sau một thời kỳ nghỉ dài, một lần nữa tôi lại giũa giọng mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.