CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 321

ấm, có màu trắng xanh tự nhiên mà tôi muốn gọi là màu mù. Cạnh cửa sổ là
một chiếc gương đã đến nước không tự coi mình ra gì nữa.

Trước hết, Oskar phải cởi quần áo đã. Tôi quay mặt vào vách làm việc đó

và mãi sau mới miễn cưỡng để cho Maria giúp. Rồi Maria xoay người tôi
lại theo cái cách khỏe khoắn, tự nhiên của nàng, đưa cho tôi bộ đồ tắm mới
và, không chút gượng nhẹ, ấn người tôi vào bộ đồ len vừa khít. Tôi vừa cài
khuy dây đeo vai xong, nàng đã nhấc tôi lên chiếc ghế băng sát vách sau ca-
bin, đặt trống và dùi lên lòng tôi và bắt đầu cởi đồ với những động tác
nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

Thoạt tiên, tôi dạo trống một chút, đếm những chỗ lõm do mắt gỗ bị

khoét đi trên ván sàn. Rồi tôi ngừng trống, ngừng đếm. Tôi không hiểu tại
sao Maria, môi chúm lại một cách kỳ cục, lại phải huýt sáo trong khi cởi
giày - hai nốt cao, hai nốt thấp - và trong khi tháo tất. Huýt gió như một gã
lái xe chở đồ giải khát, nàng cởi chiếc áo váy hoa, huýt gió khi vắt chiếc
váy trong lên trên áo váy ngoài, buông rơi cái xú-chiêng, tiếp tục huýt lung
tung mà chưa tìm ra được một giai điệu nào nhất định trong khi kéo chiếc
quần lót (thực ra là một chiếc quần đùi tập thể dục) xuống đến đầu gối cho
nó tụt xuống sàn, bước ra khỏi hai ống quần cuộn tròn lại và đá nó vào một
góc.

Maria làm Oskar giật thót khi thấy nạm lông tam giác của nàng. Dĩ nhiên,

qua mẹ tội nghiệp của nó, Oskar biết là đàn bà không trọc lốc ở chỗ đó,
nhưng đối với nó, Maria không phải là đàn bà theo cái nghĩa mà mẹ nó đã
thể hiện mình là đàn bà đối với Matzerath hoặc Jan Bronski.

Và tôi nhận ra nàng ngay lập tức. Cuồng giận, xấu hổ, bất bình, thất vọng

và cái vòi ô-doa của tôi bắt đầu cương lên, nửa đau đau, nửa tức cười, trong
cái quần bơi khiến tôi quên cả trống lẫn dùi vì cái dùi mới vừa phát triển
nơi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.