CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 339

tay trỏ và cất giọng kép hát quen thuộc mần tuồng: "Bớ Xatăng, mi định lấy
bột sủi cám dỗ ta đó sao? Mi không biết ta là một thiên thần ư?"

Và lấy dáng như một thiên thần bay rập rờn, Vittlar tếch, trước khi đi

không quên soi lần cuốị vào tấm gương bên trên bồn rửa mặt. Cái bọn thanh
niên ngoài bệnh viện tâm thần quả là một lũ kỳ dị và điệu đàng.

Thế rồi Maria tới. Nàng mặc một bộ đồ mùa xuân may đo ở tiệm và đội

một chiếc mũ sang nhã màu xám da chuột điểm những nét vàng rơm vừa
tinh vi vừa kín đáo. Ngay cả khi đã vào phòng tôi, nàng vẫn không bỏ đồ
mỹ phẩm ấy ra. Nàng chào tôi một tiếng ngắn gọn, chìa má cho tôi hôn và
ngay ngay lập tức, bật cái đài xách tay mà tuy nàng đã tặng cho tôi, nhưng
dường như chỉ dành riêng cho nàng sử dụng vì chức năng của cái hộp đáng
ghét bằng chất dẻo đó là chiếm một phần cuộc trò chuyện của chúng tôi vào
những ngày thăm hỏi. "Anh có nghe tin sáng nay không? Giật gân nhỉ? Hay
là anh không nghe?" "Có, Maria," tôi kiên nhẫn đáp. "Họ không giấu tôi cái
tin Stalin chết, nhưng thôi tôi xin, hãy tắt hộ cái đài đi."

Maria lẳng lặng làm theo, ngồi xuống, đầu vẫn đội mũ và chúng tôi nói

chuyện về bé Kurt như thường lệ.

"Anh thử tưởng tượng coi, Oskar, thằng ranh không chịu đi tất dài nữa,

mà bây giờ mới là tháng ba và đài nói là sắp sửa có đợt rét nữa." Tôi không
biết tin dự báo thời tiết, nhưng về chuyện đi tất dài thì tôi đứng về phe Kurt.
"Thằng bé đã mười hai tuổi rồi, Maria, nó ngượng, sợ đi tất len đến trường,
chúng bạn cười"

"Dào, với em, sức khoẻ của nó là trên hết, nó phải đi tất cho đến lễ Phục

Sinh."

Thời hạn ấy được tuyên bố một cách dứt khoát đến nỗi tôi phải thay đổi

chiến thuật: "Vậy thì Maria phải mua quần trượt tuyết cho nó vì những cái
tất len ấy quả thật là xấu. Thử nghĩ lại hồi mình bằng tuổi nó mà xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.