CÁI TRỐNG THIẾC - Trang 341

gò Vệ Mữ. Nhưng ngay cả đến lúc đó, nàng cũng không phản đối. Nàng chỉ
phát hoảng khi Oskar cúi xuống và nhổ như mưa lên đống bột sủi.

"Ủa, cái gì vậy?" nàng bất bình kêu lên, đẩy bàn tay ra thật xa mình và

kinh hãi nhìn trân trân vào lớp bọt xanh đang vồng lên. Mặt Maria đỏ bừng
từ trán đổ xuống. Tôi đã bắt đầu hy vọng thì nàng bỗng bước nhanh ba
bước đến bồn rửa mặt. Nàng để cho nước, dòng nước ghê tởm, thoạt đầu
lạnh sau rồi nóng, chảy tràn lên chỗ bột sủi. Đoạn, nàng lấy xà-phòng của
tôi rửa tay.

"Oskar, anh thật không chịu nổi. Anh muốn ông Münsterberg nghĩ gì về

chúng mình?" Như để xin bỏ qua cho ứng xử điên rồ của tôi, nàng quay về
phía Bruno, gã này trong khi tôi làm thí nghiệm, đã đến chiếm vị trí ở chân
giường. Để Maria khỏi phải bối rối thêm, tôi bảo gã y tá ra khỏi phòng và
khi gã vừa đóng cửa lại sau lưng, gọi nàng trỏ lại bên giường. "Em còn nhớ
không? Hãy nhớ lại đi, anh xin em. Bột sủi! Ba xu một gói. Hãy nghĩ về
ngày xưa. Waldmeister, phúc bồn tử, nó sủi bọt lên đẹp biết bao và cái cảm
giác, Maria, cải cảm khoái nó gây cho em."

Maria không nhớ. Bỗng dưng sợ tôi một cách phi lý, nàng giấu bàn tay

trái, cuống cuồng tìm đầu đề trò chuyện khác, một lần nữa nói về việc học
hành tấn tới của Kurt ở trường, về cái chết của Stalin, về cái tủ lạnh mới ở
cửa hàng đặc sản Matzerath, về dự định mở chi nhánh ở Oberkassel. Nhưng
tôi thì vẫn trung thành với bột sủi, bột sủi, tôi nói, nàng đứng dậy, bột sủi,
tôi van nài, nàng vội vã nói tạm biệt, vân vê chiếc mũ, phân vân không biết
nên đi ngay hay nán lại, và bật đài, và đài bắt đầu léo nhéo. Nhưng tôi quát
to hơn tiếng đài: "Bột sủi. Maria, nhớ lại đi!"

Rồi nàng đứng ở cửa ra vào, khóc, lắc đầu và để lại mình tôi với cái đài

léo nhéo, lạo xạo, đóng cửa rón rén như thể đang để tôi lại trên giường lâm
chung vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.