CÁI VẠC VÀNG CÓ ĐÒN KHIÊNG BẰNG KIM KHÍ - Trang 27

Tôi nhớ hai đứa con gái tôi. Nhớ căn nhà bình dị có anh ở đó.
Cô gái lại thủ thỉ.
"Chị có vẻ là người sung sướng nhỉ. Em lúc nào cũng ngưỡng mộ những

người như chị. Đàn ông chắc cũng thế. Chắc chị không bao giờ bị họ hắt đi
như chúng em. Năm ngoái em cũng yêu một người ở Hà Nội. Anh ấy về
Côn Sơn để khảo sát chương trình làm làng văn hoá chị ạ..."

°**°

Câu chuyện tình của cô gái:
Trước khi găp anh ấy, em đã thất tiết với lão Khai rồi.
Lão Khai giàu nhất nhì vùng Côn Sơn Kiết Bạc. Em là thợ may vườn.

Em cũng chẳng phải đứa xinh xắn gì. Chẳng nói thì chị cũng thây. Nhưng
em khoẻ khoắn và dĩ nhiên trẻ hơn mấy con bồ của lão ấy. Nghe nới lão ấy
râ't hào phóng. Em liền thử xem sự thể ra sao.

Lúc dó có cái cuốn truyện "Ban-7.ắc và cô thợ may Trung Hoa", em

mượn được ở nhà con bạn. Em liền bắt chước cái khí thế của cô gái trong
truyện í mang thước đo đến cửa nhà lão Khai. Em gọi:

- Nghe nói trong nhà có người cần may đo?
Bà giúp việc chạy ra mặt vênh vác:
- Cô không biết đây là nhà ai à?
Em thản nhiên:
- Nhà lão Khai giàu có nhiều tiền, nhưng chưa biết cách ăn cách mặc.

Tôi đến dể bảo cho biết cách. Tôi iấy công rẻ. Tôi lại trẻ khoẻ hơn các bà.
Bà tránh ra đi cho tôi vào gặp lão già kênh kiệu ấy.

Sau bà nạ dòng là một lũ chó bẹcgiê chầu chực gầm gừ, chỉ đợi hô là lao

ra.

Hôm ấy mát trời, lão Khai đang vui trong lòng. Lão nghe thấy có sự lạ

thì bước ra sân sảnh:

- Chuyện gì vậy?
Bà nạ dòng thưa:
- Một con khùng đến ám ạ.
Lão cười. Mà không hiểu sao lão lại ưng ý ngay và hỏi:
- Mày nặng bao nhiêu ký?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.