CÁI VẠC VÀNG CÓ ĐÒN KHIÊNG BẰNG KIM KHÍ - Trang 29

Anh ấy đến lấy quần. Em tần ngần mãi mới dám hỏi thăm một câu:
"Anh về đây có việc ạ?"
Anh ấy cười:
"Tôi về khảo sát dể lên dự án làm làng văn hoá".
Em đánh liều:
- Anh có thích cuốn truyện "Banzắc và cô thợ may Trung Hoa" không?
Anh ây ngạc nhiên nhìn em:
"Chắc bạn làm may như thế này chỉ là làm thêm nhỉ? Bạn là cô giáo dạy

văn à?"

Em thấy ngượng thay cho thân phận mình, không ra lắc không ra gật.
Rồi sau anh ấy toàn gọi em là cô giáo dạy văn xóm.
Em và anh ấy yêu nhau. Đúng hơn là em yêu anh ấy và cố tìm mọi cách

để được gần gũi. Còn anh ấy ban dầu có yêu em hay không thì em không
dám chắc. Mà cũng có thể anh ấy chỉ định vui vẻ với em ở chôn quê buồn
tẻ. Hình như anh ấy đã có người yêu ở Hà Nội.

Nhưng em quyết giành giật cho mình dù chỉ trong một thời khắc ngắn

ngủi để dược biết thế nào là tình yêu của chính mình. Mà cũng chỉ được có
một thời khắc thôi là anh ấy đã chạy trốn khỏi em. Anh ấy viện cớ rằng em
đã không còn là một cô gái đồng trinh, gái quê mà không còn đồng trinh thì
khủng khiếp lắm, giả dô'i lắm cô có biết không? Ca ve trên thành phố rặt
những loại gái quê như cô, tôi còn lạ gì. Chỉ năm mươi ngàn, tôi có thể qua
ba đêm với một tá gái quê như cô.

Em tiếc là đã không có thai với anh ấy. Nếu có chắc em không thể ra đi

như thế này được.

Em là con bé nhà quê. Nhưng những chuyên như "Banzắc và cô thợ may

Trung Hoa" đã mở ra cho em những chân trời khác. Thôi thì đi một chuyến.
Biết đâu tình yêu của em vẫn đang còn ở đâu đó. Không phải lão Khai.
Không phải anh ấy.

Nhưng lão Khai với anh ấy là những con đường đưa lối.cho gái quê

chúng em.

Mà hình như nhở có lão Khai nên em mới biết đến tận cùng anh ấy. Giả

sử em vẫn là một gái trinh, em sẽ không dám thử cơ hội được sờ nắm thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.