CẠM BẪY - Trang 136

Mang giày vào, nhét khẩu súng tước được của Benno vào túi, tôi chạy lên

phòng khách. Ginni đang ngồi trên ghế, tay bị trói giật sau lưng, miệng vẫn bị
nhét giẻ, đầu gục xuống. Có cảm tưởng như cô ấy đã bất tỉnh.

Tôi chạy đến cởi trói cho cô ấy, rút mảnh giẻ bịt miệng.
“Ginni, em yêu!”
Cô ấy rên rỉ.
“Ginni, anh đây mà. Chúng ta đi khỏi đây thôi, em yêu!”
Cô ấy ngửa đầu ra sau, mở mắt.
“Anh Johnny, anh đã ở đâu vậy?” cô nói bằng giọng khản đặc. “Em đã đợi

anh, đợi mãi, hy vọng là anh sẽ tới…”

“Anh sẽ giải thích cho em sau. Đứng dậy đi em. Chúng ta sẽ đi khỏi đây.

Xe đang chờ ta ở dưới nhà.”

Ginni đẩy tôi ra.
“Không! Em không đi với anh một khi anh chưa giải thích mọi chuyện cho

em biết. Gọi điện cho cảnh sát đi anh.”

“Chúng ta không báo cảnh sát được, em yêu ạ. Ở đây, bọn nó đều cùng

một giuộc cả. Sếp cảnh sát đã bị bọn găng-tơ mua đứt. Cần phải nhanh chóng
chuồn khỏi nơi này.”

Ginni nhìn tôi sợ hãi.
“Bọn chúng đã luôn mồm hỏi em tiền ở đâu… Chúng nó nói anh đã lấy

cắp tiền ở casino.”

“Chúng nó nói dối! Chúng ta đỉ thôi em. Nhanh lên. Chúng có thể quay lại

đây bất cứ lúc nào.”

“Anh phải giúp em! Em không đi được.”
Tôi thở dài nhẹ nhõm.
“Em khỏi phải đi, em yêu,” tôi nói và bế thốc cô ấy lên trên tay. Cô đưa

tay quàng lấy cổ tôi.

“Em sợ, anh Johnny ạ.”
“Bây giờ thì mọi cái ổn cả rồi.”
Tôi mở cửa và mặt đối mặt với đại úy Hem ngay đầu cầu thang. Tay Hem

lăm lăm khẩu súng. Đành phải lùi vào phòng khách.

Để Ginni xuống ghế, tôi giơ hai tay lên trời. Hem dùng chân tông cửa

xông vào rồi cũng dùng chân đóng sầm cửa lại.

“Cuối cùng thì tôi cũng tóm được anh,” Đại úy Hem dí họng súng vào

ngực tôi nói. “Trước khi tắt thở Rikka còn kịp nói chính anh đã giết hắn. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.