CẠM BẪY - Trang 73

một đống tiền như thế thì đó là chuyện tất yếu. Với những đồng tiền lớn thì
không thể khác được.”

•   •   •

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện như thế chừng mười phút cho đến khi nhìn
thấy một ánh lửa. Một lát sau, trước mắt chúng tôi hiện ra một căn nhà gỗ
hướng mặt ra đại dương.

“Johnny, anh hiểu hết những gì em nói rồi chứ? Anh nhớ phải làm gì

chưa? Anh bị thương không nói được, người nói sẽ là em.”

“Rõ rồi.”
Della đi tới căn nhà gỗ còn tôi thì ngồi bệt xuống cát cố gắng không nghĩ

ngợi gì cả.

Có tiếng người nói. Tôi nghe tiếng Della liến thoắng:
“Anh ấy lại bất tỉnh. Đó là hậu quả của cú va đập.”
Vẻ mặt Della thản nhiên, không một chút lo lắng đến nỗi chính tôi cũng

phải tin lời cô.

Một giọng đàn ông vang lên:
“Để tôi bế anh ấy vào nhà. Cô đừng lo.”
Người đàn ông lật tôi nằm ngửa ra. Tôi rên rỉ, giả đò đau đớn lắm và hé

mắt nhìn ông chủ căn nhà gỗ kia. Thực ra, mọi cái cứ mờ ảo trong bóng đêm.
Chỉ có thể lơ mơ nhận ra đó là một người đàn ông tầm thước nhưng vạm vỡ.
Mà đúng thế thật vì ông ta bế xốc tôi lên một cách nhẹ nhàng tựa hồ tôi là
môt thằng bé suy dinh dưỡng. Làm ra vẻ như không còn một chút sức lực
nào, tôi buông thõng người trên tay ông ta.

Della đỡ tay tôi bước theo. Với sự giúp đỡ của họ, tôi lết được vào nhà.

Họ để tôi nằm trên giường, tôi nằm yên không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền.

“Anh ấy bị chấn thương nặng,” người đàn ông nói. “Hay là để tôi đi gọi

bác sĩ?”

“Thế điện thoại xa đây không?”
“Ngoài xa lộ ấy, cách đây chừng tám trăm mét thôi.”
Ông ta lùi ra, tôi hé mắt quan sát ông. Đó là một người đàn ông trạc chừng

ngoài năm mươi có nước da rám nắng với mái tóc cắt ngắn đã điểm bạc. Sau
đó, tôi đưa mắt nhìn Della. Cô thả mình vào đivăng. Khuôn mặt căng thẳng
của cô tái mét như một tấm vải liệm. Phải can đảm tuyệt vời lắm mới có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.