"Rất đáng khen," ngài lãnh chúa nói: "Sao cũng vậy, bởi vì chúng ta đều trú
ngụ tại cùng một khách sạn, tôi đã đề nghị để ông ta và Phu nhân Cardvale
đến dùng bữa trưa cùng chúng ta vào ngày mai."
"Tôi thật không thể đợi đến lúc ấy," Ellie gượng cười đáp.
oOo
Ngay sau khi nàng bước vào phòng mình, Ellie khóa chặt cửa lại, hất chiếc áo
khoác khỏi vai, sau đó đổ ập xuống chiếc ghế bọc cạnh lò sưởi. Lửa trong lò
và mấy cây nến trong phòng cũng chẳng được thắp, nhưng phòng nàng nhìn
qua hướng cung điện Tuileries, và ánh sáng từ các ngọn đèn [bên ấy] len lỏi
qua các khung cửa sổ nhỏ kết thành một màn tỏa ánh sáng ấm áp.
Nàng đang suy nghĩ rằng vào mọi thời điểm để tiến vào cuộc sống của nàng,
người họ hàng Cardvale đã chọn lúc tồi tệ nhất. Nàng đã biết cả tuần nay rằng
ông và phu nhân ông, Dorothea, đã đến làm khách tại khách sạn này.
Dorothea là người khó có thể bỏ lỡ được. Vào ngày bà đến khách sạn, bà đã
gây chấn động vì căn phòng dành cho bà mang số 13.
Mọi người cũng đều đã nghe đến chuyện này. Không phải cuộc chấn động ấy
đã mang đến sự khác biệt gì. Lúc ấy khách sạn đã đầy khách và căn số 13 là
phòng duy nhất còn trống.
Đã được cảnh báo trước, nàng đã cố tránh bọn họ. Nàng biết Cardvale sẽ
muốn thừa nhận mối quan hệ mà không nhận thức rằng nó sẽ khiến địa vị của
nàng trở nên phức tạp. Nàng đã đổi họ của mình từ Brans-Hill thành Hill, đơn
giản chỉ là vì một họ kép thật là quá to tác cho một người với thân phận chỉ
hơn một hạ nhân đôi chút. Nàng ghét nhất là bị đối xử như một sự hiếu kỳ.
Sự lừa dối nhỏ của nàng chẳng có tác dụng gì. Nàng không ngờ Ngài Charles
lại có thể nhận ra nàng. Lần cuối nàng gặp ông đã là mười năm về trước, tại
tang lễ của cha nàng. Tối thiểu ông ta cũng đủ nhanh trí để hướng theo sự dẫn
dắt của nàng và đơn giản gọi nàng là "Cô Hill." Có lẽ đó là lý do tại sao ông
đã muốn có lời với Cardvale, để cảnh báo ông ta giúp nàng giữ bí mật. Chắc