CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 345

hộ không chịu nghe tôi, không chịu nhấc một ngón tay để giúp Jeanne hoặc
Louise. Vì vậy, tôi đã hướng sang những người duy nhất mà tôi biết sẽ không
khiến tôi thất vọng."

"Cha mẹ của Ellie."

"Cô và bác Brans-Hill của tôi. Và, tất nhiên, họ là hiện thân của sự tử tế. Họ
đã mở rộng cửa đón chào Jeanne và Louise."

"Điều đó không khiến tôi ngạc nhiên", Jack nói, nhớ lại những lần tinh thần
sa sút vì chẳng bao giờ biết được ai sẽ là người ngồi cạnh mình tại bàn ăn ở
nhà Brans-Hills.

"Và họ đã cung cấp đủ tiền cho Jeanne và Louise để trở về Pháp, nơi mà
Jeanne có thân quyến. Không còn gì nhiều để nói. Tôi đã cố gắng để liên lạc
với họ, nhưng cuộc chiến tranh đã xen ngang. Khi tôi đã có được phần thừa
kế của mình, tôi đã gửi tiền, nhưng chiến tranh lại một lần nữa xen ngang
vào.

“Tôi đã có mặt tại Paris trong thời gian của Hiệp ước hòa bình Amiens
[Peace of Amiens]. Tới lúc ấy, Jeanne đã qua đời và Louise đã là một minh
tinh nổi danh. Khi gặp lại nhau, dường như là chúng tôi chưa bao giờ bị ngăn
cách."

Ông mỉm cười nhợt nhạt, buồn bã, nhưng cũng có niềm vui trong ấy. "Louise
có mọi thứ mà tôi đã không có – thích giao du, yêu đời, tự tin với bản thân và
mục tiêu của cuộc đời mình. Không ai là quá thấp kém để được loại khỏi sự
chú ý của cô ta. Không ai là quá cao. Cô ta không bao giờ quên đi một cái tên
hoặc một khuôn mặt.

“Nếu ai đó gặp phải khó khăn, cô sẽ có mặt để giúp đỡ. Và cô ấy độc lập một
cách kiên cường. Không ai có thể bảo cô ấy phải nghĩ gì hay cư xử ra sao."
Ông nói thêm với một tiếng cười giòn: "Nhưng không phải luôn dễ dàng để
sống cùng với cô ấy."

Ông quay đầu đang tựa trên ghế để nhìn Jack. "Ellie rất giống cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.