Chính xác là điều Jack suy nghĩ.
"Chuyện không có gì đáng ngạc nhiên," Cardvale mơ màng nói. "Họ là
những người họ hàng xa, xa cùng một mức độ tương tự như Ellie và tôi."
"Họ hàng?"
Cardvale có vẻ ngạc nhiên. "Không phải tôi đã nói rõ ràng sao? Ông tổ của
Ellie và tôi là vị bá tước đầu tiên của gia tộc Cardvale. Cô ta có liên hệ máu
mủ thông qua bên mẹ của cô ấy. Đó là lý do tại sao Louise lại rất quý mến
Robbie. Cậu ta cũng là họ hàng của cô ấy."
"Tôi hiểu," Jack nói, tâm trí của chàng làm việc như chớp. Bây giờ chàng có
thể hiểu tại sao những người gia tộc Brans-Hill đã thật rộng rãi hào phóng với
những người hoàn toàn xa lạ. Hóa ra họ chẳng phải là người xa lạ gì cả.
Đột nhiên, tiếng nói của Cardvale trở nên hoang dã. "Nếu không phải là cuộc
chiến tranh đáng kiếp kia, tôi có thể đã làm nhiều điều hơn nữa cho Louise và
mẹ cô ấy. Khi cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc và tôi cũng đã ở vị trí mà có
thể giúp đỡ, thì nó đã quá muộn."
Jack chờ đợi, sau đó từ tốn nhắc nhở: “Tôi nghe nói rằng cô ấy sẽ giải nghệ
và đến sống trong căn nhà này. Có thật không?”
"Phải, đó là sự thật."
"Nhưng... tại sao?”
Cardvale nặng nề nói: “Cô được chẩn đoán là bị chứng ho lao. Căn bệnh đã
chỉ ở giai đoạn đầu, nhưng không có thuốc chữa. Cô muốn dành thời phần
gian còn của mình trong căn nhà này, nơi mà cô ấy đã sống những ngày hạnh
phúc nhất trong cuộc đời mình. Nàng muốn trở về mái nhà để chờ chết."
Ngọn lửa kêu lách tách và bắn những tia lửa bay lên ống khói.
"Tôi xin lỗi", Jack nói, không biết phải nói gì khác. Cuối cùng chàng đã hiểu
tại sao Ellie cứ mãi nói Cardvale là một người đàn ông đã thay đổi. Ông ấy
đang đau buồn, và trên thực tế, bị nỗi buồn nuốt trọn.