tiếng nức nở của cô bé bị bóp nghẹt trong tấm thảm trải sàn sang trọng, cô
tự hỏi tại sao chẳng ai yêu mình. Tự hỏi liệu có ai đã từng yêu cô chưa.
Maggie siết lấy bàn tay nhỏ. Cơn mệt mỏi thấu xương cùng nỗi buồn sâu
sắc chiếm lấy cô. Cô tựa đầu lên nệm và hít vào mùi hương ngọt ngào của
Robert, nhắm mắt lại một lúc thôi. Một lúc thôi.
***
Cô ấy đang ở đâu?
Michael đợi nhưng chỉ có sự im lặng lấp đầy căn nhà. Anh cứ nghĩ cô sẽ
quay lại trong vài phút, nhưng đã một lúc lâu không có tiếng động nào vang
lên. Anh cố kiềm tiếng rên rỉ và đứng dậy khỏi ghế. Porca vacca
, nếu
mấy cậu bé lại bày trò gì khủng khiếp nữa thì sao, như thiết lập bẫy mìn và
cô mắc kẹt trong đó, không thể hét lên? Anh nhớ lại câu chuyện về Perter
Pan với những cậu bé bị lạc và cố kìm tiếng cười khúc khích trước sự lố
lăng suốt cả tối.
Maggie đã khẳng định lần nữa lòng tin của anh rằng cô sẽ không thể trở
thành bà mẹ điển hình được. Anh đoán là mình đã được cứu. Sau tất cả, cô
đã xử lý phần lớn hoạt cảnh chỉ với chút hoảng sợ và sự phản đối nhẹ
nhàng, dù các cháu trai của anh được biết đến là những kẻ khiến một người
trông trẻ lao đầu khỏi thị trấn chỉ trong một giờ.
Cơn giận dữ của anh leo thang trước những lời châm biếm liên tục của
cô, tuy nhiên cô đã chiếm được cảm tình của bốn cậu bé thường không mấy
hứng thú khi có người lạ. Thật lạ khi chúng đổ xô đến gần cô như thể
chúng nhận ra sự dịu dàng trong tâm hồn cô, hoàn toàn bị che giấu bởi tính
cách bên ngoài. Ngay cả em bé còn đang ẵm ngửa cũng mút lấy mút để
khớp ngón tay cô và òa khóc khi Michael cố gắng kéo thằng bé ra.
Nhưng Maggie Ryan hoàn toàn không phù hợp với cách sống của anh và
trái tim anh. Cô từ chối bất kỳ sự thân mật nào giữa họ. Anh cần phải vượt
qua đống cảm xúc lộn xộn này và để cô đi.
Anh dừng lại bên ngưỡng cửa và nhìn chằm chằm.