Chăn bị vén lên, chút gió mát khiến Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, theo
bản năng co rúc thân thể, đưa tay tìm kiếm chăn.
Cố Thịnh đem chăn đắp lên cho cô, dấu vết trên người cô chính là
minh chứng tốt nhất, chứng minh tối hôm qua cũng không phải mộng
Đột nhiên, Tả Tình Duyệt chợt mở hai mắt ra, lật người, nhìn vào mắt
anh, tim đập bình bịch, kéo ra một nụ cười cứng ngắc, "Hi, Chào buổi sáng.
. . . ."
Lúc này Tả Tình Duyệt giống như một đứa con nít làm chuyện xấu bị
bắt gặp, ánh mắt trốn tránh kia càng làm cho anh xác định phỏng đoán của
mình.
"Em có phải có chuyện gì cần nói với anh hay không?" Cố Thịnh đột
nhiên đến gần Tả Tình Duyệt, đem cô cả người cùng chăn ôm lấy.
"Cái . . . . . Cái gì?" Tả Tình Duyệt không dám nhìn vào ánh mắt của
anh, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô lại đỏ mặt. Mặc dù tối hôm qua lúc
sau toàn bộ đều là do anh chủ đạo, nhưng cô lại là người bắt đầu!
"Ví dụ như. . . . ." Cố Thịnh đem thân thể cô quay lại, cô càng quẫn
bách, anh càng hoan hỉ, con ngươi thâm thúy chớp động, ép cô nhìn thẳng
vào mắt anh,"Ví dụ như, em làm thế nào để hấp dẫn chồng em lúc đang
ngủ?"
Oanh một tiếng, đầu Tả Tình Duyệt trống rỗng, làm là một chuyện,
nhưng bây giờ nghe anh chính miệng nói ra, lại là một chuyện khác. Cô có
chút hối hận, hành động to gan của mình bị anh nghĩ thành hành động của
người đàn bà dâm đãng sao?
Những lời nói anh chỉ trích cô trước kia lại một lần nữa vang vọng ở
bên tai cô, sắc mặt của Tả Tình Duyệt bỗng chốc trắng bệch.