CẠM BẪY HỒNG NHAN - Trang 142

– Thỉnh thoảng thôi.

Người chủ quán cúi đâu xuống như thể để suy ngẫm.

– Đúng là một thảm kịch. Tôi buồn nôn vì những chuyện như thế. Tôi có

vài người khách mà bây giờ họ không dám đi đêm nữa, vì sợ bị giết thết.
Phải không Natacha?

Sattini đưa người pha rượu của mình ra làm nhân chứng rồi bỏ đi thu

tiền của khách. Các loa được gắn trên các góc nhà đang phát ra một điệu
nhạc êm dịu của đài FM.

Mallet nhâm nhi ly pepperlnint của mình, dụi điếu thuốc rồi gọi tinh

tiền.

– Đó là phần của tôi, Sattini đáp lại.

Viên thanh tra nhún vai nhưng vẫn bỏ lại quầy một tờ giấy bạc.

– Anh không nên làm như thế !

– Nhưng tôi thật lòng mà.

– Nếu thế thì cho tôi một ly khác vậy.

Khóa điện kêu rè rè, cánh cửa được mở ra. Véro bước vào. Sự ngạc

nhiên lộ rõ trên khuôn mặt nàng.

Nàng không hiểu gì cả, dù nàng đã nói với cảnh sát là nàng sẽ có mặt tại

quán Duquesne kia mà. Sự hiện diện của viên thanh tra báo trước điềm
không hay. Thêm vào đó nàng đang mặc cái váy jean và áo thun xỏ dây
mua bằng tập ngân phiếu của Coussinel. Nhưng Véro đâu phải thuộc loại
người dễ bị lúng túng. Con mắt nghề nghiệp của nàng đã nhìn thấy hai cái
ly trên quầy. Tên cảnh sát này uống cùng ông chủ quán. Một sự ngẫu nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.