CẠM BẪY HỒNG NHAN - Trang 164

– Vì muốn trả thù. .. Bị xúc động, vì tò mò, bà quan sát bức ảnh kỹ hơn

nữa, đưa nó ra xa, để nó lại gần, đột nhiên nét mặt bà , thay đổi. .

– Khoan đã.

Mallet không có ý làm gì khác.

– Hình như ... bà độc thoại, không ngước mắt lên.

– Thêm một khắc do dự rồi bà quả quyết.

– Đó là chiều thứ tư. Ông ta đã nhấn chuông ở căn hộ đối diện. Tôi sẽ

không chú ý nếu như ông ta không nhấn chuông lâu đến thế. Tôi buộc phải
mở cửa ra để nói với ông ta là người chủ có thể không có nhà. Ông ta có vẻ
sửng sốt, hình như đã uống rượu thì phải. Ông ta lẩm bẩm cái gì đó trước
khi bước xuống cầu thang.

Mallet bỏ bức ảnh vào túi lại.

Như thế Lomlier đã có mặt tại đầy trước hôm xảy ra án mạng. Có thể vì

thế mà ông ta làm rơi miếng sắt đệm giày. Đương nhiên là không có gì ngăn
cản ông ta trở lại vào ngày hôm sau để thực hiện cái công việc chết chóc
kia. Nhưng Mallet không tin cho lắm. Dù cho bà ta có khai chi tiết này ra
lúc điều tra thì cũng chưa chắc viên hoa tiêu sẽ bị bắt. Nhưng với chi tiết
này cộng thêm các lời thú tội, không thuyết phục cho lắm, đã ảnh hưởng
đến quyết định của vị thẩm phán.

Chìm đắm trong suy tư, Mallet không cho xe lăn bánh khi đèn đã xanh.

Kèn các xe sau bóp lên inh ỏi kèm theo nhiều tiếng la ó. Anh cho xe phóng
nhanh tới thì bị chết máy. Gay go, bực mình Tên Lorlnier quả là một con
người kỳ lạ. Ông ta muốn làm gì thế, nếu như ông vô tội ?Làm người tử vì
đạo à ? Tên tâm thần phải không ? Có thể nào ông đúng là như thế không ?
Trừ phi ... Nếu không, tại sao ông lại phải che chở cho tên sát nhân thực thụ
kia chứ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.