CẠM BẪY HỒNG NHAN - Trang 202

ông nhói tứn vì Véro không hề đem tờ hóa đơn về cho ông. Tờ thông báo
trên tay ông run lên.

Aurélien kéo áo ông.

– Ông có đi không, Coulinet ?

– Liền bây giờ.

Patrice Noget thò đầu ra ngoài hành lang. Một cái chào thoáng qua, vì

đang mong chờ một người nào khác. Coussinel không có thời gian để phản
ứng. Tên mập này đã chui lại vào trong nhà.

Véro duỗi người ra. Chính Luigi đã báo hiệu giờ. Thức dậy với cái vòi

sen mở hết cỡ trong nhà tắm.

– Mấy giờ rồi ? Nàng hỏi với một cái ngáp. .. – Đồng hồ anh để trên bàn

ở đầu giường đó. Cũng gần đến trưa rồi đấy. Em đói không?

– Em không biết nữa.

Véro mỉm cười. Để tiêu tiền như anh ta đã làm, đương nhiên anh ta phải

có cách kiếm ra nó rồi. Tên Luigi này quả là một con người kỳ lạ. Càng
ngày nàng càng thích, anh ta, có cảm nghĩ là họ rất hợp nhau. Anh ta bước
ra:

khỏi phòng tắm, lau lưng mình trong lúc bước lại giường, phơi bày một

ảnh tượng hết sức khêu gợi. Nàng chiêm ngưỡng thân mình thật cân đối của
anh, hất đầu ra sau, và nhìn trân trân lên trần nhà.

– Anh có cảm thấy chán không ?

– Chán cái gì mới được ?

– Cuộc sống hiện giờ của anh đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.