CẠM BẪY MONG MANH - Trang 100

không nghe thấy tôi bước vào. Tôi thổi bay cái tháp của nó đi.

“Này!” Nó giận dữ quát lúc ngước lên. “Bố à? Bố!” Nó nói.”
“Brian à?” Tôi đáp lại. “Brian!”
“Con đang… ờ,” nó ấp úng.
“Con có để cho tòa xét xử không đây?” Tôi nói.
“Con xin lỗi bố. Con sẽ bắt đầu làm việc nhà,” Brian nói, “ngay lập tức.
Tôi suýt đánh quỵ Mary Catherine lúc trở lại tiền sảnh.
“Ông Bennett. Ý tôi là Mike. Tôi xin lỗi,” cô nói, cuống quýt. “Tôi đang

cố bắt các em đi ngủ thì Bridget cần tôi giúp. Nó bảo tôi rằng…”

“Để tôi đoán nhé,” tôi nói. “Nó phải làm một thứ thủ công mỹ nghệ cho

trường.”

“Sao ông biết?”
“Ồ, tôi quên nói với cô,” tôi đáp. “Bridget mắc bệnh nghiện các đồ thủ

công mỹ nghệ. Chúng tôi đang cố tập cho nó dứt bỏ mọi thứ keo hồ, lấp
lánh, hột hạt, nhưng hình như chẳng ăn thua gì. Nếu cô chiều nó, nó sẽ phá
hủy cả trái đất vì thứ thèm khát không sao thỏa mãn nổi để làm những dây
xích, vòng đeo chân và các thứ treo trên tường. Nhiều lần tôi đi làm với
những vệt lấp lánh trên mặt và bộ quần áo đầy những thứ chết dẫm ấy đến
nỗi các bạn trong đội tưởng tôi tham gia dàn nhạc hóa trang. Bridget biết cô
mới đến, nên nó lợi dụng đấy. Đồ thủ công mỹ nghệ bị cấm tiệt trong các kỳ
nghỉ cuối tuần.”

“Tôi không biết,” Mary Catherine buồn bã nói. “Lẽ ra tôi nên làm một

công việc tốt hơn.”

“Chúa ơi,” tôi nói. “Cô vẫn còn sống và vẫn ở đây chứ? Lẽ ra cô nên tiến

hành kiểm tra để gia nhập đội SEAL

*

của Hải quân mới phải.”

• • •

Sau khi an ủi Mary Catherine và ra lệnh cho cô lên gác đi ngủ, tôi thấy một
linh mục trong bếp.

Người đàn ông tóc bạc trắng, thấp bè bè mặc đồ đen đang cầm một thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.