CẠM BẪY MONG MANH - Trang 102

rồi liếc nhìn tôi.

“Nếu vậy, tại sao còn đưa người mới vào nhà này?” Ông nói.
“Cô Mary Catherine đó bảo cháu là cô ấy từ Tipperary tới. Có một chi

họ nào đó ở Tipperary mà. Mọi ngọn gió thổi từ bắc Đại Tây Dương đều
chẳng tốt lành gì cho trí tuệ. Nếu ông hỏi, thì cháu phải nói là cháu không
thích diện mạo cũng như hoàn cảnh của cô ấy. Một cô gái trẻ, độc thân sống
cùng một nhà với người có vợ.”

Thế đấy. Tôi cắn cảu nói. Tôi chộp lấy con ngựa bằng nhựa. Seamus

chúi đầu xuống lúc tôi ném con ngựa qua bếp và rứt bảng phân công việc
nhà khỏi tủ lạnh.

“Ông muốn cháu xếp sự quan tâm của ông vào đâu, thưa ông?” Tôi kêu

lên. “Vào những giờ phút cuối cùng của cô ấy hay ba mươi ba nhân vật
quan trọng ở St. Paddy, với những họng súng đang chĩa vào đầu họ?”

Seamus đi loanh quanh trong bếp và đặt tay lên vai tôi.
“Ta cứ ngỡ ta giúp được cháu,” ông nói bằng giọng mệt mỏi mà tôi chưa

từng nghe thấy ở ông.

Giờ thì tôi hiểu. Hiểu lý do ông khó chịu vì sự có mặt của Mary

Catherine. Ông ngỡ là bị thế chỗ, và bị đẩy khỏi hình ảnh gia đình.

“Seamus,” tôi nói, “nếu cháu có một người giúp việc hai mươi tuổi, cháu

vẫn cần ông giúp đỡ. Cháu cần ông giúp bằng cách ông chỉ bảo cho Mary
Catherine. Ông có thể làm việc đó được không ạ?”

Miệng Seamus bĩu ra lúc ông suy nghĩ.
“Ta sẽ thử,” ông nói với vẻ rất kịch, hơi khổ sở. Tôi đi qua căn bếp và

nhặt bảng phân công các việc lên. Lúc nhấc con ngựa bằng nhựa, tôi nhận
ra nó đã mất đuôi.

“Ông hàn hộ cháu cái đuôi vào đây, ông nhé?” Tôi nói và vội mang nó

trở vào bếp. “Nếu không kịp sửa chỗ này, Bridget sẽ giết cả hai chúng ta
mất.”

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.