CẠM BẪY MONG MANH - Trang 106

là người làm thuê không chính thức. Thực ra, chúng tôi không có đơn,” ông
ta nói. “Việc anh ta ra đi cũng không có gì đáng quan tâm. Giống như ở các
khách sạn khác, tỷ lệ thay đổi nhân viên phụ thường cao.”

“Tôi sẽ xem,” tôi nói.
“Gượm đã,” Henri nói. “Tôi tin rằng anh ta có để lại vài thứ trong tủ.

Ông có muốn xuống đấy ngó qua một cái không?”

Tôi xuống cầu thang đến chỗ cái tủ cũ của Pablo, và phát hiện ra hai thứ.
Một đôi giày đế mềm bẩn thỉu và một bảng giờ xe điện ngầm Bắc

Hudson nhàu nát.

Vụ của những đôi giày đế mềm bẩn thỉu, tôi nghĩ.
Lại một ngõ cụt nữa, hoặc lúc đó có vẻ là như thế.
Tôi nhét các món đồ của người phụ bếp vào một cái túi tìm thấy trong tủ.

Có lẽ chúng tôi sẽ tìm ra nhân dạng của Pablo nhờ các dấu vân tay. Nếu như
anh ta đã trở về Trung Mỹ.

Tôi nhận thấy đây là một đường dẫn khá đáng buồn, nhưng thà như thế

còn hơn là chẳng có gì.

“Ông có tìm thấy gì không?” Henri háo hức hỏi, và tôi giơ cái túi ‘tang

vật’.

Tôi sập cánh cửa tủ một tiếng vang rền.
“Rất ít ỏi, Hank,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.