CẠM BẪY MONG MANH - Trang 113

16

Bảy giờ kém mười sáng, cậu bé Brian Bennett mười một tuổi gõ cửa phòng
chị nó.

“Julia ơi,” nó thì thào. “Chị dậy chưa?”
Julia vừa bước ra vừa chải mớ tóc ướt. Đã kịp tắm rồi, Brian thất vọng

nghĩ. Nó muốn là người dậy đầu tiên, là người dẫn đầu cả nhà. Hơn nữa, nó
là con trai lớn nhất. Julia dậy từ mấy giờ nhỉ? Sáu giờ chắc?

“Chị định đánh thức em,” Julia nói. “Bố vẫn đang ngủ à?”
“Ngủ như chết… em định nói là như một tảng đá ấy,” Brian vội chữa.

“Ai mà biết tối qua bố về lúc mấy giờ. Chị có muốn em đi lấy bỏng ngô,
còn chị đánh thức lũ quỷ kia dậy không?”

“Ừ, nhưng nếu em làm xong trước khi chị đánh thức tụi nó, thì vào đánh

thức Trent, Eddie và Ricky nhé,” Julia nói. “Để chị có thời gian mặc quần
áo và chải đầu cho các em gái đã.”

“Vâng,” Brian quay bước trong tiền sảnh lờ mờ, nhưng nó dừng lại.
“Này Julia,” nó nói.
“Cái gì?”
“Tối qua em thấy xấu hổ lúc bố ập vào bắt quả tang chúng mình. Em

nghĩ dậy sớm và sửa soạn cho mọi người sẵn sàng sẽ làm bố vui lên.”

“Cảm ơn em, Bri,” Julia nói. “Em nói thế mới ngoan chứ.”
Khỉ thật! Brian nghĩ và nhăn mặt. Julia nói đúng. Tất cả những việc nó

làm là trò nhắng nhít và lấy lòng chị nó ư?

“Người cuối cùng khi cả đội đã xong là người thua đấy nhé,” Brian

ngoảnh lại nói lúc đi ra.

Dọn bàn ăn xong, nó mở toang cánh cửa phòng bọn con trai. Nó lay bàn

chân Ricky ở cuối giường lúc Trent lăn từ đầu giường xuống và lộn ngược
người như một con dơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.