giành huy chương vàng.
Từ chân thang, tôi phát hiện ra một bánh lái khác trên nóc ống khói, trên
đầu các biệt động.
Đúng lúc đó, tôi thấy nó quay tròn với một tiếng rít chói tai.
Vài giây sau, tôi không thể nhìn thấy gì vì một vòng tròn ánh sáng chiếu
thẳng từ trên xuống, tôi lóa mắt, rồi sau đó là điếc đặc lúc thế giới quanh tôi
vỡ tan tành vì những tiếng súng giòn đanh.
Jack đang ở bên trên chúng tôi.
• • •
Tôi lùi lại khỏi ống khói. Tôi giật phăng cặp kính lồi đi đêm. Đạn khoan
nhiều lỗ vào sàn bê tông lúc súng bắn như mưa qua cái khe hẹp.
Thật là phép màu khi tôi không bị trúng đạn lúc kéo những người trong
đội chiến thuật đang nhảy lên, ngã và trượt, tránh xa khỏi vùng chết người ở
chân thang.
Những loạt đạn sáng lóe màu trắng-xanh rung lên như ánh đèn nhấp
nháy lúc những người trong đội vội cấp cứu cho đồng đội ngã xuống.
Tôi nghe thấy Oakley nguyền rủa và đếm đầu người lúc tôi chuyển khẩu
MP5 của mình vào chế độ tự động rồi trở lại ống khói.
Tôi dúi khẩu súng ngược lên cái lỗ cạnh thang, cầm một tay và kéo cò.
Khẩu MP5 nảy lên như cái búa khoan trong tay, cho đến khi tôi nghe thấy
một tiếng cách. Tôi không biết có bắn trúng không, nhưng hình như tạm
thời chặn được cuộc tấn công.
Một giây sau, có tiếng còi rất to, lanh lảnh, và một cái hộp mù mịt khói
rơi xuống chân thang. Rồi cái nữa. Tôi kéo vội cái áo gió lên che mặt lúc
luồng khói cay sè làm mắt và phổi tôi bỏng rát.
“Hơi cay!” Tôi gào to. “Lùi lại!”
Tôi suýt vấp phải một cảnh sát ngã ở đằng sau tôi.
“Trúng đạn,” cậu ta nói lào thào. Tôi vác cậu ta lên đúng kiểu lính cứu
hỏa và chạy trở lại cánh cửa mà chúng tôi vừa lọt qua. Tôi bị đập mạnh