CẠM BẪY MONG MANH - Trang 144

cái nhìn không sinh khí lên bầu trời xám màu chì. Cơn ớn lạnh xuyên suốt
người lúc tôi nhìn vào các cửa tò vò cao vút, đen ngòm, vào nơi dường như
ông muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi vì sao lại xảy ra chuyện này.

Steve Reno cởi chiếc áo gió đang mặc và phủ lên thị trưởng Thurman

như một tấm chăn. Anh lặng lẽ làm dấu trước khi đưa ngón tay cái vuốt mắt
thị trưởng.

“Cầm lấy chân, Mike,” Reno nói. “Chúng ta đưa ông ấy ra khỏi đây.

Đừng để báo chí chụp ảnh.”

• • •

Hồi chuông cầu kinh buổi trưa bắt đầu ngân vang khắp thánh đường lúc
chúng tôi khiêng thị trưởng New York xuống các bậc thềm. Cho đến lúc
này, mọi sự đã xảy ra trước đó đều mờ nhạt so với vụ giết người tàn bạo,
ghê rợn và thái quá này.

Ngay lập tức, cả đám đông hành pháp im bặt. Tiếng chuông vẫn ngân

nga như báo điềm gở cho cảnh sát và nhân viên cấp cứu lúc chúng tôi tiến
vào những con phố đã bị chặn; họ há hốc miệng, trố mắt hoặc đứng thẳng
tắp trong tư thế trang nghiêm.

Sự lạnh lùng làm ruột gan tôi lộn phèo lúc nhớ lại cảnh sát và lính cứu

hỏa dừng bước và đứng đúng kiểu trang nghiêm như thế giữa tòa Tháp Đôi
mỗi khi xác một người được đưa ra khỏi đống đổ nát. Sau khi đặt viên thị
trưởng bị thảm sát lên cáng, tôi ngước nhìn cây thông Giáng sinh lộng lẫy,
cao hơn hai chục mét tại Trung tâm Rock.

Những cú đòn còn đến nữa không đây?
Đủ rồi, tôi nghĩ. Bọn kẻ cướp đã tạo ra một tiền lệ hung bạo, nhưng tôi

phải giữ cho mình khỏi sốc. Đây là lúc vượt tường và điều chỉnh tiêu điểm.
Tiến lên, thoát ra khỏi chuyện này. Đằng nào cũng phải hiểu Jack.

Tại sao lại là thị trưởng? Tôi suy nghĩ, và nhìn chằm chằm vào thi thể bị

hành hạ dã man.

Jack đã bị kích động quá mức vì cái chết của đồng bọn và chọn thị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.