CẠM BẪY MONG MANH - Trang 146

chiến lược, nhưng việc chúng làm với thị trưởng chứng tỏ chúng căm phẫn
tột độ. Có lẽ ban đầu là vì tiền, nhưng bây giờ, từ lúc bọn chúng bị bao vây,
chúng đã bỏ ý định đó.”

“Anh có nghĩ toàn bộ hoặc một phần sự việc này có thể là do thù hận cá

nhân với thị trưởng không?” Gant hỏi. Với cặp mắt húp của loài chó săn,
sếp FBI thấp người trông như một hình ảnh trái ngược với Daly. Mập lùn và
nhợt nhạt trong bộ com-lê đen một hàng khuy, trông Gant không khác gì
một tay bồi rượu ở đám ma.

“Tôi không biết,” tôi nói. “Có thể lắm.”
“Anh không biết quá nhiều thứ, nhỉ?” Gant đập trả tôi ngay tức khắc.
“Ngài tưởng tôi tình nguyện làm việc này sao?” Tôi nói rồi tháo điện

thoại trên thắt lưng ra và đẩy nó qua bàn tới chỗ ông ta. “Xin mời ngài.
Ngài hãy giải quyết sự việc ngay bây giờ đi. Người của ngài chắc đã chứng
tỏ cho chúng biết cách trấn áp ở Waco

*

ra sao rồi.”

Vừa mới đây, tôi ngỡ mình đã vượt qua cơn giận dữ, nhưng tôi đã nhầm.
“Tôi xin lỗi,” Gant nói và tránh cái điện thoại như nó có thể cắn ông ta.

“Đấy là một ý định rẻ tiền.”

“Phải, đúng thế,” cố vấn nói và nhìn người đứng đầu FBI như thể đang

tìm một chỗ thích hợp mà quật cho ông ta một cái dùi cui. “Thám tử
Bennett sắp tiến xa hơn trong vụ này, và sẽ ở lại. Rõ chưa?”

Mặc xác những điều người ta nói về vị cố vấn đang ra vẻ, tôi nghĩ và

thầm giấu nụ cười. Họ nhầm.

Gant có vẻ nhún, nhưng gật đầu đồng ý. Lát sau, điện thoại của Gant reo.

Ông ta bật khỏi ghế và đi ra tiền sảnh sau khi nhìn tên người gọi.

Lát sau ông ta quay lại, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn.
“Giám đốc của tôi gọi. Ông ấy vừa nói chuyện điện thoại với Tổng

thống. Quân đội đã được lệnh can thiệp. Delta Force

*

đã được huy động và

đang trên đường đến đây.”

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.