CẠM BẪY MONG MANH - Trang 160

Tôi thận trọng đeo chiếc khuyên vào lỗ tai trái. Kỳ diệu thay, sau gần hai

thập kỷ, vẫn đeo được ngay.

“Trông anh giống cái gì?”
“Như một tên cướp biển bảnh bao,” vợ tôi nói và lau giọt nước mắt hạnh

phúc hiếm hoi.

“Rừừừừừừừừừừ, em yêu,” tôi nói và vùi mặt vào cổ vợ.
Tôi lùi lại lúc cảm thấy Maeve cứng người. Tôi rùng mình vì cái nhìn xa

xăm trong mắt cô. Hơi thở của cô trở nên không đều, dường như cô đang
thở quá nhanh, không chút ngập ngừng. Tôi ấn nút gọi y tá năm, sáu lần
liền.

“Con đã đánh đổ nước suối, mẹ ạ,” tôi nghe thấy vợ tôi nói bằng giọng

Ireland mà cô đã rất vất vả sửa đổi. “Cả đàn cừu vẫn ở trong mương, từng
con một.”

Chuyện gì thế này? Ôi Chúa ơi, không, Maeve! Không phải hôm nay,

không phải bây giờ, mãi mãi không!

Sally Hitchens, y tá trưởng của Khoa Điều dưỡng, lao vào. Cô chiếu đèn

vào mắt Maeve và luồn tay vào trong áo lấy khăn ướt giảm đau.

“Sáng nay bác sĩ đã tăng liều thuốc cho chị ấy,” Sally nói. Maeve nhắm

nghiền mắt lúc người y tá đặt bàn tay lên trán cô. “Chúng tôi phải theo dõi
kỹ lưỡng cho đến khi chị ấy tự điều chỉnh lại. Tôi có thể nói chuyện với anh
một chút được không, Mike?”

• • •

Tôi hôn lên đỉnh đầu vợ và theo Sally vào tiền sảnh. Cô y tá nhìn thẳng vào
mắt tôi. Dấu hiệu xấu đây. Tôi nghĩ ngay đến sự khác biệt đáng ngại trong
phòng vợ tôi. Những tấm khăn trải giường đẹp. Hoa tươi. Hầu như mọi thứ
đã chuẩn bị sẵn sàng.

Không. Không thể chấp nhận được.
“Chúng ta sắp đến hồi kết rồi, Mike,” cô ta nói. “Tôi xin lỗi. Tôi rất lấy

làm tiếc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.