CẠM BẪY MONG MANH - Trang 167

27

Lúc qua trạm kiểm soát, tôi cảm thấy như bị một quả đấm tống thẳng vào
ngực. Tôi nhìn thấy Oakley và vài cảnh sát Phản ứng nhanh đang chạy như
điên qua đại lộ Năm tới các bậc thềm thánh đường. Chỉ có thể là một việc,
tôi nghĩ và giận dữ chạy tới để bắt kịp họ.

Tôi xem đồng hồ. Cái quái gì thế này? Tên Jack đã nói đúng nửa đêm.

Bây giờ mới mười giờ rưỡi.

Tôi tới bên các xe cứu thương ở Trung tâm Rock lúc Oakley và các cảnh

sát khác vừa khiêng cái xác vận com-lê đen tới. Tôi không thể nhìn thấy
mặt vì các nhân viên cấp cứu đã rối rít quanh nạn nhân trên cáng. Ai thế
nhỉ? Ai bị chúng giết lần này? Tại sao lại trước giờ đã định?

Lát sau, các nhân viên y tế dừng lại. Một người quay mặt đi, mắt đẫm

nước. Cái mặt nạ ôxy cô đang cầm tuột khỏi tay mà không buồn để ý. Cô
ngồi bệt xuống rãnh nước, những ánh sáng lóe của các tay máy bên ngoài
rào chắn và trong các cửa sổ của tòa nhà nhìn xuống thánh đường, thô bạo
chớp lấy nỗi tiếc thương của cô.

Tôi cảm thấy tim đông cứng khi nhìn thấy nạn nhân mới nhất. Tôi nhớ

những lần khác, tôi đã trải qua nỗi sửng sốt kinh hoàng như thế này… với
Belushi

*

, Lennon

*

, River Phoenix

*

.

John Rooney, ngôi sao hài của nền điện ảnh, nằm sóng sượt trên cáng,

mắt mở to, miệng há hốc.

Một cảm giác như luồng điện từ từ chạy xuống sống lưng tôi.
Lại một người bị giết chẳng có lý do gì, chỉ để phô trương.
Tôi liếc nhìn đám đông và báo chí đang căng người nhìn qua rào chắn.

Tôi suýt ngồi xệp xuống cạnh cô y tá đang khóc lóc ngay lề đường.

Ai ngờ được việc này lại đến với Rooney?
Tôi nhớ các con tôi thần tượng Rooney biết chừng nào. Có khi lúc này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.