CẠM BẪY MONG MANH - Trang 187

30

Xoay bánh xe chiếc ô tô dẫn đầu chạy về hướng Đông trên phố Năm mươi
bảy, Eugena Humphrey hít một hơi dài. Hơi nóng của chiếc ô tô tù túng làm
bà toát mồ hôi, mùi mặt nạ trượt tuyết hôi hám mà bọn cướp bắt bà đeo
khiến bà càng bứt rứt. Lúc này bà không cần thứ đó.

Bà liếc nhìn hai cảnh sát mặc quân phục đứng ngay trên vỉa hè, ngẩn

người nhìn đoàn ô tô tiến đến đằng trước một gallery mỹ thuật ở phía Bắc
đường phố.

Không người nào làm gì hết! Sao họ có thể như thế? Bà sợ hãi, buồn nôn

và mệt mỏi, song bà biết lúc này không được suy sụp. Bà không thể bị bẻ
gãy. Và sẽ không thể.

Lần cuối cùng bà tự lái xe là bao giờ nhỉ? Bà nghĩ. Mười năm trước ư?

Bà nhớ chiếc Mustang đỏ mà bà mua sau khi chuyển từ Wheeling, Tây
Virginia tới LA. Hồi đó, bà lái xe ‘điên’ lắm.

Chuyện này sẽ kết thúc thế nào đây? Không được tắm rửa vào ngày

Giáng sinh, phó mặc số phận vào tay bọn tội phạm suy đồi. Sau tất cả
những việc bà đã làm. Biết bao công việc vất vả và những quyết định khôn
ngoan, bà đã tự nâng mình lên từ chỗ không là gì. Bà không chỉ vượt lên
trên mức mà giới của bà tuân theo như giới hạn cuộc đua và của giai tầng,
mà còn móc nối quan hệ với những người đầy tiềm năng, giỏi giang hơn
nhiều. Trở thành một người có ảnh hưởng vĩnh viễn trên thế giới, một ảnh
hưởng mạnh mẽ.

Nhưng ít nhất bà đã sống một cuộc đời đầy đủ. Đã làm được mọi việc

muốn làm.

Eugena thở hổn hển lúc tên cướp ở ghế trước thô bạo thọc mạnh khẩu

súng cưa nòng của hắn vào người bà.

“Tăng tốc,” hắn quát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.