CẠM BẪY MONG MANH - Trang 206

33

Hai ngày sau, tại tang lễ Maeve, bạn bè và họ hàng đứng kín khắp các bức
tường đá trong nhà thờ Holy Name. Trong buổi thức canh đêm trước và lúc
này ở nhà thờ, vợ tôi đã thu hút một đám đông sánh ngang với ở St. Patrick
trong đám tang Đệ nhất Phu nhân, cho dù không có đám xe của các phương
tiện truyền thông hoặc những nhân vật nổi tiếng trong tầm nhìn.

Trong biển những gương mặt buồn bã, tôi nhận ra các đồng sự cũ của

Maeve, các bệnh nhân cũ, cả những người hàng xóm kiêu kỳ nhất của
chúng tôi. Không chỉ phần lớn các bạn trong đội Điều tra các vụ giết người,
mà hình như phần lớn NYPD ở đây, động viên người anh em đau buồn.

Trong buổi thức canh, nhiều người đã chia sẻ những lời cảm động về

Maeve mà trước kia tôi chưa bao giờ được nghe. Những câu chuyện về việc
cô đã an ủi những đứa con, vợ hoặc cha mẹ lúc họ được đẩy trên xe vào
phòng phẫu thuật, lúc sinh nở hay đang hấp hối. Maeve đã thể hiện sự cảm
thông ở những hoàn cảnh gay go nhất. Cô đã đem lại sức mạnh cho những
con người lẻ loi nhất.

Nhiều lúc, New York có thể là nơi cô đơn nhất trên trái đất, nhưng khi

tôi quan sát Seamus khoác áo choàng, cầm bình hương từ ban thờ bước
xuống, đi vòng quanh quan tài Maeve và nghe thấy những tiếng nức nở
chân thành của mọi người đằng sau, tôi cảm nhận được sự chia sẻ đến mức
tôi thấy nó tương phản hoàn toàn với những điều tầm thường của các thị
trấn.

Sau bài kinh Phúc âm, Seamus đọc lời tụng ca:
“Một trong những kỷ niệm đẹp nhất của tôi về Maeve xuất phát từ khắp

mọi nơi,” ông nói từ trên bục giảng kinh. “Cả hai chúng tôi làm việc tình
nguyện trên tàu Tinh thần New York, buông neo ở Battery Park City để phát
bữa ăn nóng cho những người được cứu thoát. Hồi đó đang diễn ra vòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.