CẠM BẪY MONG MANH - Trang 9

Miếng đầu tiên ngon tuyệt trần, ngon đến mức phải thưởng thức thêm

vài miếng nữa.

Và lúc đó đã quá muộn.
Một thứ giống như luồng khí sôi sùng sục, ngay lập tức bơm phồng phổi,

cổ họng và mặt Caroline Hopkins. Tròng mắt bà lồi ra lúc cái dĩa bạc có
hình cuộn rời khỏi môi bà và rơi vào đồ sứ kêu lanh canh.

“Ôi lạy Chúa, Caroline,” bà nghe thấy Stephen nói lúc ông nhìn bà, kinh

hoàng. “Steve! Cứu với! Caroline làm sao ấy! Bà ấy không thở nổi!”

• • •

Lạy Chúa, không. Xin Người đừng để chuyện này xảy ra. Không! Stephen
Hopkins nghĩ lúc ông loạng choạng đứng dậy. Ông vừa kêu đến lần thứ hai,
Steve Beplar đã kịp chạy đến, túm lấy mép bàn ăn, quẳng sang một bên.

Đồ thủy tinh và đồ sứ rơi xuống sàn gỗ bóng loáng kêu loảng xoảng lúc

đặc vụ Susan Wu, người thân cận tiếp theo trong nhóm bốn nhân viên an
ninh đặc nhiệm, kéo bà Hopkins khỏi ghế. Ngay lập tức, nữ đặc vụ thò ngón
tay vào miệng Caroline, móc thức ăn ra. Rồi cô ra phía sau Caroline và bắt
đầu ấn nắm tay vào cơ hoành của bà, cấp cứu cho khỏi ngạt.

Dường như có một bàn tay lạnh giá luồn vào trong lồng ngực Stephen.

Ông nhìn một cách vô vọng khuôn mặt vợ ông từ màu đỏ biến dần thành
màu tím đen.

“Dừng lại! Đợi đã!” ông nói. “Bà ấy không bị ngạt! Bà ấy bị dị ứng thức

ăn! Bà ấy dị ứng với lạc. Adrenaline, nhanh lên! Bà ấy mang cái bút nhỏ.
Xắc của bà ấy đâu?”

“Trong ô tô ở đằng trước!” Đặc vụ Wu nói. Cô lao như tên bắn qua

phòng ăn và chạy về ngay. Cô đã có xắc của Caroline!

Stephen Hopkins đổ các thứ trong xắc của vợ lên lớp satanh bọc mặt

ghế.

“Không có ở đây!” Ông nói và gạt bay đồ trang điểm cùng lọ nước hoa.
Steve Beplar quát vào micro gắn ở cánh tay áo, rồi anh bế xốc cựu Đệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.