CẠM BẪY NGƯỜI - Trang 61

dài như áo lễ sinh, bịp hay không, mình chỉ thoáng liếc mắt nhìn qua hai
cánh tay là đủ rồi. Chơi lối đánh ống thì mặc thứ áo này… Nhưng không
phải ai cũng áo ấy. Vũ ấy, hắn còn có tài đến nỗi hắn có thể ra, vào nhanh
như chớp được mà chỉ vận áo sơ mi!

- Thế thì anh nào thạo đến đâu cũng bị mất…

- Phải. Có lần, tôi bắt một con mòng đã vào tay chơi thạo, trong cuộc đó

có Vũ. Anh kia cứ “lên râu” mãi, cứ cắt nghĩa mãi rằng mình chỉ nhìn qua
tay áo các ông là biết ngay bịp hay không bịp, thế rồi ngồi vào húc tài bàn
với tôi, với Vũ, mà bị lột trần!

- Cứ như ý tôi thì mặc thứ áo riêng này như của ông, ra, vào được cũng

đủ đã khó. Lại còn mặc áo sơ mi mà cũng ra, vào được thì không biết Vũ
hắn làm ăn ra thế nào…

- Đó là tài riêng của anh ta. Mà nói đến cái tài thì thôi, không ai cắt nghĩa

được!

Chúng tôi đang nhỏ to câu chuyện kín đến đây, bỗng thấy một hồi gót

giày nện mạnh vào thang, làm chuyển cả sàn, rồi anh Vân tơi tả bước lên
với cái bộ mặt một người bị nạn cháy mà đang định kêu: “Ai cứu tôi với…”
vậy.

Anh Vân giơ hai tay ra bắt tay chúng tôi một cách thõng thẹo, ném vật

cái mũ xuống giường, ngồi xuống ghế đá thở hồng hộc, gãi đầu một cái, cào
cổ một cái, rồi rút lỏng cái ca vát ra. Những cử chỉ lạ thường ấy, anh chưa
kịp cắt nghĩa mà chúng tôi cũng gan, cứ ngồi lặng im ngắm nghía chớ
không ai hỏi anh một câu nào.

Sau cùng, anh vừa thở vừa doạ một câu chẳng ăn thua đâu vào đâu:

- Thôi…! Phen này tôi đến nhảy xuống sông Cái mất!

Rồi anh lắc đầu, lắc đầu. Tôi nhìn ông ấm, ông ấm nhìn tôi, rồi không

thể nào nhịn được trước cái dáng điệu khôi hài của anh, chúng tôi bật ra
cười rũ rượi.

Anh Vân ngước mắt nhìn tôi ra ý kêu nài rằng “không nên thế…” đoạn

nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.