CẨM CHƯỚNG ĐỎ - Trang 50

Thuyên ngồi lại trong phòng, khóc to hơn. Mẹ chạy vào hỏi, Thuyên lắc
đầu không nói tiếng nào. Tại sao Trúc Anh lại như vậy? Trúc Anh giận cái
gì chứ? Thuyên sẽ không thèm nói chuyện với Trúc Anh nữa, Trúc Anh
đáng ghét!

Ngồi trong lớp, suốt buổi sáng Thuyên không học được chữ nào. Thỉnh
thoảng Thuyên liếc về phía bàn của Trúc Anh, Trúc Anh luôn cúi mặt chép
bài. Thuyên không biết Trúc Anh có nghe được lời giảng nào không, hay
cũng như mình. Thuyên không còn thấy giận Trúc Anh như ngày hôm qua
nữa, nhưng Thuyên sẽ không bắt chuyện trước, vì Trúc Anh tức giận vô cớ
mà. Để xem ai phải nhận lỗi!

Nhưng không như suy nghĩ của Thuyên, giờ ra chơi, đến hết hết tiết thứ
năm vẫn không thấy Trúc Anh có vẻ gì muốn làm lành, lại chẳng thèm nhìn
Thuyên, cũng không gởi thư giấy. Trống tan trường vừa đánh là Trúc Anh
ôm cặp đi nhanh ra khỏi lớp, chen giữa đám con trai nhốn nháo. Thuyên
thất vọng rồi đâm ra giận Trúc Anh thêm. Thuyên nhét tập vào cặp, lòng
không ngớt trách hờn bạn. Từ trước tới nay, hễ lần nào Thuyên phật ý thì
chỉ trong một buổi là Trúc Anh đã tìm đủ mọi cách cho Thuyên cười, lần
này không những đã qua một ngày mà Trúc Anh lại còn là người lớn tiếng
trước nữa. Thuyên cũng sẽ không dễ “tha” cho Trúc Anh như đã nghĩ lúc
sáng đâu. Ai biểu, để Thuyên về một mình…

Trúc Anh đạp xe về nhà, ăn vội bữa cơm rồi lên gác, nằm lăn ra giường.
Không phải Trúc Anh đã từng mong Thuyên sẽ không giấu Trúc Anh bất
cứ chuyện gì đó sao? Nhưng khi Thuyên nói về Dũng với một giọng ngọt
ngào thì Trúc Anh lại không sao chịu được. Có bao giờ Thuyên nói về Trúc
Anh với giọng điệu như vậy chưa?

Trúc Anh gãi muốn nát cả da đầu trong lúc vừa đi quanh căn gác vừa suy
nghĩ. Học toán, Trúc Anh dễ dàng tìm ra tính lôgic của vấn đề, còn chuyện
này thì lại quá nhiều mâu thuẫn. Trúc Anh còn không hiểu nổi mình nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.