CẨM CHƯỚNG ĐỎ - Trang 85

cả gia đình được vui vẻ bên nhau. Vậy thì hà cớ gì phải đau buồn vì những
thứ đã mất đi? Đổi lại, bà có được nhiều hơn. Bà đưa tay vuốt má Như và
tay kia nắm lấy tay chồng:
- Đúng vậy! Gia đình mình sẽ luôn ở bên nhau. Anh ơi, đừng lưu luyến gì
nữa. Chúng ta trở về quê đi, đừng tha phương tứ xứ như những năm qua
nữa! Em mệt mỏi lắm rồi.
- Ừ, mình sẽ về quê. Anh hứa mà! Anh xin lỗi vì những ngày đã qua, hãy
tha thứ cho anh. Hãy tha thứ… - Rồi ông gục đầu vào vai Như – Hãy tha
thứ cho ba nghe con!
- Ba…

Cả gia đình dựa vào nhau, nức nở. Người ta vẫn tiếp tục niêm phong tất cả
đồ đạc trong nhà, nhưng gia đình Như không còn để ý đến nữa. Tất cả đều
là phù hoa, rồi cũng sẽ tan theo bọt nước. Không cãi cọ, không oán trách.
Họ đã tìm thấy được niềm hạnh phúc thật sự trong tận cùng khổ đau!

Dưới chân Như, tờ báo mới đã rách nát từ bao giờ… Ước mơ ơi, xin hãy
chờ…

Đêm cuối cùng trong căn nhà này Như cảm thấy thật yên bình. Như không
hề luyến tiếc khoảng tường lạnh lẽo hay tiếng chuông đồng hồ gõ lớn trong
phòng khách. Tất cả đều xa lạ với Như. Như không thể yêu thương được
chúng. Ở đây, chỉ toàn là những ký ức đau buồn…

Ngày mai đây, Như sẽ trở về quê, trở về với tuổi ấu thơ dang dở. Ba sẽ lại
cười, sẽ lại khen mẹ nấu món ngon và bày cho Như những trò chơi mới.
Tuy đã lớn, Như vẫn ao ước được ba dạy những trò nghịch phá - niềm hạnh
phúc mà Như đã mong ước từ hơn mười năm qua.

Nhưng… ở nơi này, vẫn còn nhiều điều mà Như sẽ không quên, suốt cuộc
đời. Những tình bạn đẹp, những năm tháng hạnh phúc vì có ước mơ! Như
sẽ không bao giờ quên nụ cười răng khểnh của Thuyên, mỗi lần nhớ quá,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.