CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 102

Câu quảng cáo rất hay, nhà của người Trung Quốc cơ đấy. Ôn Hàn có chút
ngơ ngẩn, trong đầu chợt hiện lên hình bóng người đàn ông đó.

“Em đến nơi xa lạ này là nhằm mục đích tìm tôi hay sao?” Một giọng nói rất
nhẹ vang lên, nhưng vẫn mang ngữ điệu chòng ghẹo như thường lệ, xuyên
thẳng vào nơi mềm mại nhất trong trái tim cô. Ôn Hàn ngoảnh đầu theo
phản xạ, liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang đứng tựa vào cổng
sát. Anh mỉm cười, gõ gõ ngón tay vào cửa: “Thế nào? Bị tôi đoán trúng rồi
phải không?”

Ôn Hàn vô thức tiến về phía trước nửa bước.

Trình Mục Vân kéo mũ của áo khoác leo núi đội lên đầu, che đi nửa khuôn
mặt rồi đi về phía cô: “Đừng vội. Tối nay tôi sẽ đến tìm em.” Nói xong, anh
liền đi qua chỗ cô.

Vài giây sau, Mạnh Lương Xuyên lao nhanh vào, suýt nữa đâm sầm vào một
du khách nữ đang đi qua. Anh ta nở nụ cười thay lời xin lỗi rồi ném túi bánh
cho Trình Mục Vân: “Còn nóng đấy.”

Trong thời khắc ngắn ngủi, Ôn Hàn, Trình Mục Vân, Mạnh Lương Xuyên và
du khách xa lạ kia chạm mặt ở cửa ra vào, như những khách du lịch bình
thường không hề quen biết nhau.

Hai người đàn ông đi thẳng vào cầu thang lên tầng hai. Vương Văn Hạo vô
tình tình thấy Mạnh Lương Xuyên. Mạnh Lương Xuyên cũng nhìn thấy anh
ta, lấp tức giơ ngón tay giữa rồi khuất dạng. Vương Văn Hạo coi như không
có chuyện gì xảy ra, tiếp tục điền thông tin hộ chiếu, nhưng bàn tay đặt trên
quầy lễ tân siết chặt.

Trên tầng hai là một hành lang tồi tàn. Trình Mục Vân đi tới phòng cuối
cùng, rút chìa khóa mở cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.