CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 103

“Lúc đi mua bánh, tự dưng tôi có cảm giác mình đã bỏ sót điều gì đó trong
vụ lần này.” Mạnh Lương Xuyên vừa ngoạm bánh vừa theo anh đi vào
phòng, kéo ghế ngồi xuống.

“Bỏ sót điều gì?” Trình Mục Vân hỏi.

Mạnh Lương Xuyên chau mày, ấn ngón trỏ vào huyệt thái dương: “Tạm thời
tôi không nghĩ ra.”

Lúc ở Kathmandu, bọn họ cố tình làm cho lịch trình chèo xuồng cửa Vương
Văn Hạo diễn ra sớm hơn một ngày, làm đảo lộn kế hoạch của anh ta. Buổi
đêm hôm kẻ săn trộm tấn công. Họ thừa cơ đánh cắp hàng của Vương Văn
Hạo trước khi anh ta giao hàng, đồng thời để lại tin nhắn, bảo Vương Văn
Hạo đích thân đên Lumbini, chuộc lại đồ của mình.

“Tại sao lại là Lumbini?” Mạnh Lương Xuyên thắc mắc.

“Bởi vì Phật ở nơi này.”

“…” Mạnh Lương Xuyên cúi xuống, tiếp tục ăn bánh.

“Nơi này là thánh địa của tín đồ Phật giáo trên toàn thế giới. Mỗi ngày đều
có một lượng lớn du khách đến đây nên được canh phòng cẩn mật. Ngay cả
gốc cây bồ đề trong vườn Lumbini cũng có lính ôm súng đứng gác, không
người nào dám manh động, gây ra cuộc đụng độ đẫm máu ở đây. Điều này
cũng giống như không ai gây chuyện ở thánh địa Mecca hay Jerusalem. Bất
kể là những người xung quanh, hay đến chính bản thân anh đều sẽ không
cho phép xảy ra chuyện đó.” Trình Mục Vân giải thích.

Ít nhất ở nơi này, cô sẽ được an toàn hơn.

Mạnh Lương Xuyên không hỏi gì thêm. Lời giải thích của người đàn ông
trước mặt vô cùng kín kẽ nhưng bất kể anh nói gì, làm gì cũng điều khiển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.