CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 104

người khác không thể hoàn toàn thoải mái. Nhất định có thứ gì đó chân thực
hơn đã bị che giấu.

Ba tiếng sau.

Ôn Hàn giặt hết quần áo bẩn, phơi ra ngoài ban công. Cô phát hiện, dù tay
ngâm xà phòng đến mức nhợt nhạt nhưng hình vẽ Henan Tattoo vẫn còn
nguyên vẹn. Có thể thấy nét vẽ của người đàn ông đó tinh xảo đến nhường
nào.

Nếu anh mở tiệm vẽ Henna Tattoo, chắc chắn sẽ rất đắt hàng.

Bóng đèn trong phòng đột nhiên tắt ngóm, khiến Ôn Hàn giật mình. Tầng
dưới vang lên tiếng cười nói và tiếng than vãn: “Lại mất điện rồi”, “Nepal
đúng là đất nước hay mất điện nhất thế giới”. Không chỉ có nhà nghỉ này,
Ôn Hàn phát hiện ngoài đường phố cũng tối om, đã có người thắp nến.

Phòng bên cạnh vang lên tiếng chuông điện thoại. Nhà nghỉ này tương đối
tồi tàn, giữa hai phòng được ngăn bằng tấm ván ép nên có thể nghe rõ âm
thanh của phòng kế bên.

Vương Văn Hạo nhanh chóng nhấc máy. Ở đầu kia điện thoại, Mạnh Lương
Xuyên cất giọng vui vẻ: “Ông chủ Vương, hoan nghênh anh đến Lumbini.”

Cùng thời gian đó, điện thoại bàn ở phòng của Ôn Hàn cũng reo vang. Cô
lập tức chạy đi nghe.

“Em hãy ra khỏi phòng, đi dọc hành lang bên tay phải. Tôi đợi em trong căn
phòng không khóa cửa cuối cùng.” Vừa dứt lời,Trình Mục Vân liền cúp
máy.

Ôn Hàn vẫn cầm ống nghe, trống ngực đập thình thịch.

Cô cầm mỗi chìa khóa rồi ra khỏi phòng. Đúng lúc này trên hành lang xuất
hiện mấy người đàn ông. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Kirgiz

[1]

, nhắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.