CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 114

Hắn vừa dứt lời, lại có hai bóng đen tiến lên phía trước, trói tay Vương Văn
Hạo. Vào giây phút hắn chuẩn bị dán miệng Vương Văn Hạo, Ôn Hàn đột
nhiên đứng dậy, nói: “Các anh hãy đưa tôi đi… và thả anh ấy ra.”

Cô nắm chặt hai bàn tay, nhưng vẫn run bần bật.

Đây là ý nghĩ vụt qua não bộ trong một khoảnh khắc, ngay cả bản thân Ôn
Hàn cũng không rõ tại sao mình lại làm vậy.

Để cứu Vương Văn Hạo ư?

Không phải, là vì người đàn ông chẳng biết đã bị thương nặng đến mức nào
đang nằm ở kia.

Cô không rõ có thể làm gì khi bị kẻ xấu bắt đi?

Chỉ là một sức mạnh to lớn từ sâu trong nội tâm thúc giục cô đứng lên nói
những lời này. Cô nghe hiểu câu nói của bọn họ. Họ muốn bắt người nước
ngoài làm con tin, để đảm bảo có thể rời khỏi Lumbini. Sau đó, họ sẽ thả cô
ra.

Nhưng tại sao họ lại bắt Trình Mục Vân. Tại sao chứ?

Ôn Hàn tự thôi miên bản thân. Đừng nghĩ nhiều nữa, sự việc rất đơn giản,
họ chỉ cần bắt con tin để bảo đảm thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát mà
thôi.

Toàn thân cô không ngừng run rẩy. Tuy không dám tin bản thân sẽ làm vậy,
nhưng cô đã thật sự mở miệng.

“Ôn Hàn.” Vương Văn Hạo hét lên bằng tiếng Nga: “Đừng lo cho anh…”

Có người lại đạp anh ta một phát, rút khăn mặt nhét vào miệng anh ta rồi
dùng băng dính màu đen dính chặt miệng. Vương Văn Hạo mở to mắt nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.