CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 115

cô, lắc đầu lia lịa. Còn chưa kịp phản ứng, Ôn Hàn đã bị một tên đẩy vào bờ
tường, trói cả chân lẫn tay.

***

Ôn Hàn bị vác đi trên đường phố. Tầm nhìn của cô tối đen, cơ thể lắc đi lắc
lại, bụng bị ép đến đau nhức.

Mấy người đàn ông không hề mở miệng. Ôn Hàn chẳng nhìn thấy thứ gì, chỉ
nghe thấy tiếng nước chảy, tiếng dã thú gầm gào và các loại âm thanh kỳ lạ.
Ban đầu, cô còn chăm chú lắng nghe. Sau đó, bờ vai có cảm giác vừa lạnh
vừa ướt, máu lại chảy ra từ vết thương, cô dần mất đi khả năng phán đoán.

Buổi chiều, bọn họ đi tới một thôn làng nhỏ tiêu điều. Tất cả đều bị ném vào
một gian phòng cũ kỹ có người canh gác ở bên ngoài. Duy chỉ có Vương
Văn Hạo là bị đưa đi.

Sau khi vào một căn phòng tử tế, một người đàn ông trung niên cởi trói cho
Vương Văn Hạo, cười ha hả, nói với anh ta bằng tiếng Kirgiz: “Người anh
em, cô gái của cậu xinh thật đấy. Nếu con bé đó không phải là của cậu, nhất
định tôi sẽ giữ bên mình.”

Vương Văn Hạo nhận cặp kính trắng từ đối phương, lau sạch rồi đeo lên
mắt: “Sao anh biết cô ấy là người phụ nữ của tôi?”

“Thì cô ta đứng ra bảo vệ cậu lúc cậu sắp bị bắt đi đấy thôi.” Thủ lĩnh cười
ngoác miệng, để lộ cả hàm răng. Nhưng ánh mắt hắn lạnh lẽo đến mức khiến
người đối diện rùng mình.

“Thỏa thuận của tôi là lấy lại đồ của mình, còn các anh bắt hai tên kia chứ
không phải phụ nữ.” Vương Văn Hạo tỏ ra không hài lòng: “Đừng bảo tôi,
anh chỉ muốn ngắm kỹ người phụ nữ của tôi đấy nhé.”

“Không, không, tôi chỉ vì muốn tác thành tình yêu vĩ đại của hai vị mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.