CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 118

Băng bó xong, người phụ nữ hỏi tên gác cửa có cần mang cơm cho Ôn Hàn
không. Gã nói không cần, ngày mai bọn họ sẽ đi, khỏi cần lãng phí lương
thực.

Sau khi bọn họ rời phòng, bốn bề lại trở nên yên tĩnh. Ôn Hàn không biết
bây giờ là ngày hay đêm, vì trước mắt cô tối đen như mực.

Cô chỉ biết, bên ngoài đã không còn người đi lại.

Nỗi khiếp sợ dần lan tỏa, bao trùm lên một chút lý trí còn sót lại của cô. Tại
sao họ lại đưa bọn cô tới nơi này? Nếu chỉ nhằm mục đích trốn tránh cảnh
sát, vậy thì tại sao đã tiến vào khu rừng núi, mà họ vẫn không thả người?

Đang chìm trong suy tư, bỗng nhiên Ôn Hàn cảm nhận được một bàn tay sờ
lên mặt mình. Cô đờ người trong giây lát, nhưng nhanh chóng phát hiện
động tác vuốt ve này quá đỗi quen thuộc.

Là người đàn ông đó… là anh hay sao?

Tiếp theo, miếng băng dính ở miệng cô bị giật mạnh. Ôn Hàn vừa định lên
tiếng hỏi xem có phải là anh, miệng đã bị đôi môi đàn ông bịt chặt.

Đây là nụ hôn sâu chỉ thuộc về người đàn ông đó. Nụ hôn bá đạo, không cho
cô thời gian phản ứng. Đầu lưỡi anh tiến vào nơi sâu trong cổ họng cô, tựa
như muốn hút hết linh hồn cô. Anh gần như “tàn sát bừa bãi”, thậm chí cắn
mút mạnh môi cô đến mức chảy máu. Nhưng cảm giác đau nhói cũng không
thể che lấp dục vọng đang trào dâng trong cô.

Ôn Hàn bị người đàn ông mê hoặc, bắt đầu đáp trả nụ hôn của anh, giống
như muốn truyền hết cho anh bao nỗi sợ hãi của cô trong ngày hôm nay.

Giống như chỉ làm vậy, cô mới xác nhận được bản thân vẫn an toàn.

Chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ được an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.