CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 122

“Khốn kiếp! Ai làm nổ con đường này. Chúng ta lại phải đi đường chính
rồi.” Mạnh Lương Xuyên nghiến răng.

Anh ta túm cổ tay Ôn Hàn. Hai người mò mẫm trong bóng tối, tìm kiếm
“đường chính” mà anh ta nói.

Chẳng bao lâu sau, hai người mò tới vách núi dựng đứng. Phía trước là một
lối đi hẹp, ngổn ngang xác chết.

Mạnh Lương Xuyên đẩy Ôn Hàn ra đằng trước, nói: “Cô hãy dùng tốc độ
nhanh nhất có thể, vượt qua đống thi thể, dù phải bò cũng bò ra ngoài cho
tôi. Cảnh sát đặc nhiệm đang ở bên ngoài. Vượt qua chỗ này là cô có thể
thoát chết.”

Sống đến tuổi này, Ôn Hàn chưa từng nhìn thấy xác chết, còn cả đống ở bên
ngoài thế kia nên cô nhất thời bất động.

“Mau đi đi!” Mạnh Lương Xuyên hét lớn.

Cô cắn môi, bám tay vào vách núi, cố gắng khống chế nỗi sợ hãi, bước qua
từng thi thể. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: mau qua đi, mau qua đi!

Dường như chỉ cần đi qua là cô có thể sống sót.

Đằng sau vang lên tiếng súng. Viên đạn dường như đập vào vách đá ngay
trên đầu Ôn Hàn. Toàn thân cô run rẩy, nước mắt chảy dài trên gò má nhưng
bước chân của cô vẫn không ngừng nghỉ. Ý thức sinh tồn khiến cô ngày
càng đi nhanh, thậm chí cuối cùng còn giẫm đạp lên xác chết.

Đi đến tận cùng vách núi, Ôn Hàn nhìn thấy một khu rừng rộng lớn ở phía
trước. Một chấm màu đỏ chiếu vào người cô. Cô không để ý nên ngó
nghiêng tìm kiếm cảnh sát đặc nhiệm mà Mạnh Lương Xuyên nói.

Vài giây sau, Mạnh Lương Xuyên ở đằng sau đột nhiên lao tới, xô Ôn Hàn
ngã xuống đất. Đúng lúc này, viên đạn xuyên qua màn đêm, bắn vào vách đá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.