CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 123

bên phải, khiến đá vỡ tung tóe.

Mạnh Lương Xuyên hét lên một câu bằng tiếng địa phương nhưng người ở
bên ngoài vẫn không dừng lại. Vách đá ở xung quanh bị đạn bắn trúng, Ôn
Hàn bịt tai hét ầm ĩ.

“Mau lùi lại, quay về nói với đồng bọn của các người, một là đầu hàng, hai
là sẽ bị bắn chết toàn bộ.” Một người nói bằng tiếng Kirgiz, bởi vì người
trong làng đều sử dụng ngôn ngữ này.

“Mẹ kiếp! Anh ta nói gì vậy?” Mạnh Lương Xuyên không hiểu nên tỏ ra
nôn nóng.

Ôn Hàn cố gắng trấn tĩnh, lên tiếng: “Họ bảo chúng ta lùi lại.”

“Ôi trời, họ tưởng chúng ta là đám khốn kiếp đó.” Anh ta xúc động nhìn Ôn
Hàn, lần đầu tiên cảm thấy con mắt của Trình Mục Vân không tồi, cuối cùng
người phụ nữ này cũng phát huy tác dụng: “Cô mau nói với họ, cô là du
khách người Nga, bị bắt cóc đến đây. Mau nói đi.”

Ôn Hàn gắng sức cất cao giọng: “Chúng tôi là du khách nước ngoài, bị bắt
tới nơi này.”

Người ở bên ngoài lặng thinh, mãi vẫn không hồi đáp. Chấm đó lại một lần
nữa chiếu lên Ôn Hàn và Mạnh Lương Xuyên.

“Khốn kiếp!” Anh ta chửi thề. “Soi gì mà soi chứ?”

Đằng sau chợt vang lên tiếng nổ cực lớn, tựa như muốn san bằng cả thôn
làng.

Ôn Hàn bấu xuống mặt đất, nhắm nghiền hai mắt.

“Cô gái! Mau đặt tay lên đầu rồi đi qua đây.” Cuối cùng, phía cảnh sát cũng
có người lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.